Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


Nhanh chóng khép chân lại, Khương Nhã Tịnh ấm ức chụp lấy cái gối bên cạnh úp vào mặt mình.
Cô thẹn đến muốn bốc hoả, toàn thân như bị thiêu đốt thành một nhúm tro tàn.
"Nhã Tịnh." Diệp Ân kéo chân Khương Nhã Tịnh, giật lấy chiếc gối ra khỏi mặt đối phương.
Khương Nhã Tịnh: ".

.

."
Lại gì nữa đây.

.

.

?
Diệp Ân bật cười khúc khích, không chậm không trễ bế thốc người kia mang vào phòng tắm.
Sau khi tẩy rửa sạch sẽ cho cả hai, Diệp Ân tiếp tục bế Khương Nhã Tịnh ra ngoài, lấy khăn lau khô cơ thể sau đó đặt nữ nhân của mình nằm xuống.
Hai thân nhiệt bám dính vào nhau, một nụ hôn mềm mại rơi lên khoé mắt Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân quan tâm, hỏi: "Nhã Tịnh.

Tôi có làm đau cô không? Chỗ đó cảm thấy thế nào rồi?"
Thú thật, cho đến lúc này cảm giác tê nhức ở nơi đó vẫn chưa hề thuyên giảm.

Có đau, nhưng không phải dạng đau đớn như Khương Nhã Tịnh từng nghĩ.

.

.
Mà là một loại cảm giác rất khó lý giải, tê tê tái tái chẳng biết dùng từ ngữ nào để diễn đạt.

Đại khái là cô rất thích, rất thoả mãn, hoàn toàn không bài xích chút nào!
"Không đau.

.

.

em làm tốt lắm." Khương Nhã Tịnh thẹn thùng.
Diệp Ân mân mê ngón tay lên mũi người mình yêu, cô hài lòng mỉm cười: "Thế thì tốt."
Ngước mắt nhìn Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh chu môi đầy vị giấm: "Em khai thật đi.

Có phải trước đó đã ngủ với rất nhiều người rồi không?"
Ngay từ lần đầu tiên Khương Nhã Tịnh đã chú ý, kỹ thuật của Diệp Ân không thể tính là vụng về.

.

.
Thật sự rất điêu luyện!
Mỗi lần nữ nhân này chạm vào người cô, dường như có thể kiểm soát từng ngóc ngách trên cơ thể, khiến cô dễ dàng chìm sâu vào mê chướng.
Để đạt được kỹ thuật tốt thế kia, còn không phải vì bản thân sở hữu kinh nghiệm dày dạn hay sao?!
Diệp Ân nghe vậy liền bĩu môi: "Cô Khương, cô hỏi vậy là có ý gì đây?" Sau đó lại bật cười: "Tôi không nói dối, cô chính là người đầu tiên, cũng là người duy nhất có thể khiến tim tôi rung động."
Nhận được đáp án này, tâm trạng Khương Nhã Tịnh thư thái hơn hẳn.
Hai người âu yếm trò chuyện khá lâu, bất ngờ tiếng chuông điện thoại reo lên.

Khương Nhã Tịnh đưa mắt nhìn vào màn hình, điềm tĩnh bắt máy.
"Tiểu thư.

Mọi chuyện đã sắp xếp ổn thoả, phía Nhậm Phú Cường nói tối nay sẽ giao tên gián điệp kia đến, muốn cùng chúng ta xử lý." Châu Lễ nói.
Nhậm Phú Cường đương nhiên sẽ làm vậy, Khương Nhã Tịnh cũng không khó đoán ra ý đồ của hắn.
Đơn giản hắn chỉ muốn xem cô cùng tên gián điệp kia có phải cấu kết với nhau hay không.
Xem ra, băng đảng Báo Đen tồn tại được lâu như vậy chính là nhờ sự suy tính cẩn trọng.

Đám người Nhậm Phú Cường cũng không phải quá mức ngu xuẩn!
"Được rồi.

Cứ thuận theo ý hắn.

Anh giúp tôi báo cáo việc này cho ba tôi, nhắn nhủ ông chuẩn bị tiền để chúng ta mang đến đó." Khương Nhã Tịnh dặn dò.
"Vâng."
Suy đi tính lại, Châu Lễ cất giọng hỏi: "Tiểu thư, nếu tối nay hắn thật sự muốn gây nguy hiểm đến tên gián điệp kia thì phải làm thế nào?"
Khương Nhã Tịnh trầm tư một lúc.
Tên gián điệp kia, hiển nhiên là người của phía cảnh sát.

Lần này bại lộ thân phận khó tránh lành ít dữ nhiều.

Huống hồ, Nhậm Phú Cường vốn là con chó điên, chắc chắn sẽ không tha cho kẻ dám nhúng tay vào chuyện làm ăn của hắn.
Không giúp cũng không được, nhưng kể cả muốn giúp cô cũng không thể tìm ra biện pháp!
Mọi sai sót lần này đều nằm ở phía cảnh sát, cô vốn không có trách nhiệm.

.

.

!
Hơn nữa, kế hoạch của cô đang tiến triển thuận lợi, nếu cố tình nhúng mũi vào chuyện này, đương nhiên sẽ gây hiềm nghi cho phía Nhậm Phú Cường.
Như vậy càng không tốt.

.

.

!
Ngẫm nghĩ kỹ càng, Khương Nhã Tịnh chậm rãi mở miệng: "Vẫn giải quyết như cũ, chúng ta không cần quá để tâm."
"Vâng."
Mặc dù Khương Nhã Tịnh nói rất ngắn gọn, nhưng Châu Lễ lại hiểu rất rõ.

Như cũ ở đây, chính là cố gắng bảo toàn tính mạng cho tên gián điệp kia.

Nhưng tứ chi hắn có lành lặn hay không thì không thể nói trước.
Bất quá, Khương gia đương nhiên sẽ chiếu cố cho hắn một số tiền, đủ để hắn an hưởng suốt quãng đời còn lại.
Diệp Ân ngồi bên cạnh hóng tai nghe ngóng, nhưng vì những lời lẽ kia quá mức mập mờ, nên cô hoàn toàn không hiểu Khương Nhã Tịnh đang phân phó điều gì.
Điều duy nhất cô nắm bắt được, chính là tối nay sẽ diễn ra cuộc giao dịch cùng đám người Nhậm Phú Cường.
Riêng việc này trước đó đã được Liễm Văn thông báo.

.

.

nên suy ra cũng chẳng có gì mới mẻ.
"Những việc tôi căn dặn anh thế nào? Đã bàn bạc với Nhậm Phú Cường rồi chứ?" Khương Nhã Tịnh vốn tính cẩn thận, nên cô đưa ra câu hỏi cũng như muốn nhắc nhở.
Châu Lễ lần nữa báo cáo: "Vâng, đã bàn bạc hoàn tất.

Hắn đã đồng ý với kế sách chúng ta bày ra.

Hiện tại mọi thứ đã được bố trí ổn thoả."
Khương Nhã Tịnh nghe đến đây liền an tâm cúp máy, cô nghiêng đầu nhìn sang Diệp Ân, nhỏ giọng hỏi: "Em thật sự vẫn muốn đi cùng tôi sao?"
Những vấn đề xoay quanh cô vốn dĩ đầy rẫy nguy hiểm.

Nếu có thể lựa chọn, cô chân thực không muốn Diệp Ân can thiệp quá sâu vào những chuyện này.
"Muốn." Diệp Ân đáp không chút do dự: "Có tôi bên cạnh cô, tôi sẽ yên lòng hơn.

Chí ít có thể thay cô chống đỡ một số chuyện.

.

."
Đối với lần này, cô tin tưởng những lời bản thân vừa nói đều là thật lòng.

.

.

!
Sau những lần chật vật giằng co giữa tình cảm cùng lý trí, cô đã hạ quyết tâm muốn bảo vệ người mà cô yêu.

.

.
Phải.

.

.

lý trí của cô cuối cùng cũng đã bị đánh gục!
Cô nhất định sẽ nghĩ ra cách để Khương Nhã Tịnh an toàn rời khỏi!
Chỉ cần giải cứu Lưu Tân thành công, cô sẽ bất chấp đưa nữ nhân của mình thoát khỏi vòng vây cảnh sát!
Bao nhiêu tội lỗi, cô nguyện bản thân sẽ gánh lấy tất cả.

.

.
Sẽ tìm đến Liễm Văn dập đầu tạ tội, như vậy được chứ?!
Càng nghĩ, sắc mặt Diệp Ân càng trở nên trầm trọng.

Ánh mắt theo đó cũng biến thành hai lưỡi dao, thâm hiểm khó lường.
Khương Nhã Tịnh lo lắng, cô vội hỏi: "Diệp Ân, em sao vậy?"
Rất nhanh xốc lại tinh thần, Diệp Ân cười hơi gượng: "Không sao.

Tôi chỉ đang nghĩ linh tinh một vài chuyện.

.

."
Khương Nhã Tịnh trấn an: "Đừng nghĩ nhiều quá, mọi chuyện còn có tôi ở đây.

Em chỉ cần nhớ kỹ những lời tôi nói, bất luận em nhìn thấy gì cũng không được lên tiếng, càng không được phép can thiệp.

Hứa với tôi có được không?"
Diệp Ân gật đầu, trưng ra bộ dáng ngoan ngoãn: "Được rồi.

Tôi hứa."
Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Nhã Tịnh lại ngập ngừng thở dài: "Tôi thật không muốn em đến đó.

.

."
Một phần vì cô lo lắng cho Diệp Ân, một phần vì sợ sau khi Diệp Ân chứng kiến những chuyện tối nay, sẽ bất giác phát sinh những hiểu lầm không đáng có.

.

.
Khương Nhã Tịnh có chút đắn đo, không biết bản thân có nên thú nhận hết mọi chuyện với Diệp Ân ngay lúc này hay không.

.

.

?
Nhưng trước đó ba cô đã moi hết tâm can để căn dặn, kế hoạch đã đi đến bước này, tuyệt đối không thể xảy ra sơ sót.
Còn chưa kể đến, nếu Diệp Ân biết rõ mọi chuyện, liệu cô ấy có thể thấu hiểu cho cô hay không?
Câu trả lời không thể xác định.

.

.
Bởi với tính cách của nữ nhân này.

.

.

có lẽ cô ấy sẽ dành thời gian để khuyên nhủ cô, sẽ không muốn cô tiếp tục thực hiện kế hoạch ẩn chứa quá nhiều mối nguy hại.
Chắc chắn sẽ dẫn đến kết quả không ai mong muốn.

Đáng ngại nhất sẽ gây cản trở đến kế hoạch, khiến ba của cô đau lòng mà càng trở nên sa sút.

.

.
Vậy nên, có lẽ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để giãi bày.

.

.

!
Diệp Ân cầm lấy tay Khương Nhã Tịnh, nhẹ giọng vỗ về: "Nhã Tịnh, tôi không phải cô nữ sinh năm ba, mà đã là một nữ nhân 28 tuổi.

Tôi biết bản thân cần phải làm gì để bảo vệ người mình yêu.

Cô tin tôi được chứ?"
Khương Nhã Tịnh nghẹn ngào.

Nội tâm không ngừng dâng lên cảm giác ấm áp.
Đối với những lời Diệp Ân nói ra, cô chưa từng phát sinh nửa điểm nghi hoặc.
Kể cả có, cô cũng sẽ vô thức điều khiển trái tim của mình, một lòng một dạ hướng về nữ nhân mà cô trân quý nhất.
Chính cô cũng không thể ngờ, bản thân khi yêu còn có thể u mê đến bực này.

.

.

!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui