Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


Nằm quấn quýt lấy nhau cho đến chập tối, hai người thay nhau sửa soạn để đến điểm hẹn.
Diệp Ân thay nhanh một chiếc áo sơ mi tay dài, hoạ tiết đơn giản làm tôn lên vẻ đẹp mộc mạc xen lẫn với khí độ trầm ổn vốn có.
Cô buông xoã mái tóc, bồng bềnh óng mượt uốn lượn đến thắt lưng.

Sở hữu thân hình cao ráo nên nhìn Diệp Ân lúc này càng đẹp mắt hơn so với những cô người mẫu mà Khương Nhã Tịnh thường trông thấy trên sàn Catwalk.
Nữ nhân của cô, chính là vừa đẹp vừa soái, mỗi lần lướt qua đều không tiếc mắt muốn nhìn nhiều thêm vài lần.
Vì là cuộc giao dịch quan trọng, Khương Nhã Tịnh diện cho mình một bộ âu phục thời thượng.

Lấy màu đen làm chủ đạo, cùng với những đường line sọc trắng xen kẻ trải dài từ trên xuống dưới.

Mái tóc được cột thấp thả ra phía sau, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp quý phái của một vị tiểu thư trang nhã.
Quan sát Khương Nhã Tịnh một lúc, Diệp Ân thở dài đầy thoả mãn.
Nữ nhân mà cô yêu, sao có thể xinh đẹp đến thế này kia chứ?
Khiến cô muốn nở to cả mũi rồi đây này.

.

.
Không muốn hãnh diện cũng không được!
"Diệp Ân." Khương Nhã Tịnh nắm lấy tay Diệp Ân, cô mỉm cười: "Chúng ta đi thôi.

Có lẽ Châu Lễ đã đến đó chờ sẵn."
Diệp Ân gật đầu cười đáp lại, cô mau chóng ra xe cùng Khương Nhã Tịnh.
Lần này, Khương Nhã Tịnh không dùng chiếc Rolls Royce như thường lệ, mà là chiếc Maybach đỏ rượu mà Diệp Ân đã từng trông thấy trước đó.
Trên suốt đoạn đường đi, Khương Nhã Tịnh đều tinh tế hạ cửa kính tránh để Diệp Ân phải khó chịu.
Bắt đầu từ thời điểm xe lăn bánh, Diệp Ân chỉ chăm chú dán mắt lên gương mặt nữ nhân của mình.
Nội tâm khẽ nhói.


Cô rất muốn thời gian ngừng trôi, hoặc chí ít trôi chậm lại một chút.

.

.
Để cô có thể nhìn ngắm Khương Nhã Tịnh bình yên như lúc này.
Nhưng rất nhanh 15 phút đã trôi qua, chiếc Maybach dừng lại trước một khuôn đất bỏ hoang với diện tích khá lớn.
Men theo lối mòn đi vào bên trong, Diệp Ân nối gót theo sau Khương Nhã Tịnh, ánh mắt đảo tới đảo lui không ngừng quan sát.
Nơi này vừa tối tăm, vừa bị những bóng cây che khuất, chỉ có vài vệt sáng từ ngọn đèn đường bên ngoài hắt vào.

Hơn nữa còn có rất nhiều bụi cây.

.

.
Tin chắc xung quanh đều bị vây chặt bởi nhóm cảnh sát do Liễm Văn dẫn dắt!
Diệp Ân thở dài một hơi trong lòng, cô không hiểu sao lần này Khương Nhã Tịnh cùng Nhậm Phú Cường lại sơ suất đến thế!
Lựa chọn một địa điểm đầy rẫy rủi ro như vậy, chẳng phải tiếp tay cho phía cảnh sát dễ dàng truy bắt mình hơn sao?!
Thật kỳ lạ.

.

.

!
Nhìn thấy phía trước là một ngôi nhà rộng lớn bị bỏ hoang lâu ngày, vừa mục nát lại vừa u ám.


Tốc độ Khương Nhã Tịnh theo đó cũng bước nhanh hơn, Diệp Ân liền biết có lẽ đám người Nhậm Phú Cường cùng Châu Lễ đang ở trong ngôi nhà hoang đó.
Quả nhiên, vừa đặt chân vào trong Diệp Ân đã thấy Nhậm Phú Cường ngồi hống hách ở vị trí trung tâm, đứng bên cạnh hắn là một đám đàn em mặt mày hung tợn.
"Tiểu thư." Châu Lễ nghe thấy động tĩnh liền ngoảnh đầu lại, hắn nhìn một lượt Khương Nhã Tịnh cùng nữ nhân đi theo phía sau.
"Khương tiểu thư.

Lần trước tôi đã hứa sẽ về chỉnh đốn đám đàn em của mình.

Quả đúng như lời cô nói, cô xem hôm nay tôi mang thứ gì đến để chuộc lỗi với cô đây này!" Nhậm Phú Cường hướng đến Khương Nhã Tịnh, cười vô cùng khoái trá.
Tiếp đến hắn liền phất tay ra hiệu, từ phía cửa sau, hai tên đàn em cao to lôi theo một nam nhân tầm khoảng 30 tuổi, mặt mũi bị đánh bầm dập đến mức khó coi, thẳng tay ném hắn đến trước mặt Khương Nhã Tịnh.
Theo suy đoán của Diệp Ân, tên nam nhân này chắc chắn là Lưu Tân, là gián điệp mà Liễm Văn cài bên người Nhậm Phú Cường.
Xoay qua nhìn Khương Nhã Tịnh, Diệp Ân chỉ thấy trong đôi mắt kia hiện lên sự lạnh lẽo, dường như không quá để tâm đến sống chết của tên nam nhân đang nằm đó.
Hai tên đàn em tiếp tục cầm lấy xô nước, tạt thẳng vào người Lưu Tân, hắn mơ màng mở ra hai mắt, chới với chống tay bò dậy.
Dáng vẻ chật vật như chỉ còn không đến nửa cái mạng.
Vẫn cái động tác xoa đầu khó ưa của Nhậm Phú Cường, hắn lắc đầu tỏ vẻ thương tiếc.

Sau đó lại nhìn sang Khương Nhã Tịnh, hỏi: "Khương tiểu thư, cô nói xem chúng ta nên xử lý hắn thế nào?"
Khương Nhã Tịnh mặt không đổi sắc, cô cười nhẹ: "Ông Nhậm, tôi không có ý kiến.

Người là do ông bắt, ông muốn xử lý thế nào thì tuỳ ông vậy."
"Không được!" Nhậm Phú Cường lớn giọng khách sáo: "Người là do tôi bắt, nhưng lần trước hắn đã đắc tội với cô không phải sao? Chúng ta hiện tại là đối tác, tôi làm sao để cô chịu thiệt thòi như vậy được!"
Hắn xoay qua nhìn tên đàn em bên cạnh, tên đàn em hiểu ý lập tức rút ra một con dao găm, hùng hổ tiến về phía Khương Nhã Tịnh.
Diệp Ân cả kinh, cô gồng cứng cả người chuyển sang tư thế phòng thủ.
Dường như hiểu được Diệp Ân đang lo lắng điều gì, Khương Nhã Tịnh chậm rãi quay sang, dùng ánh mắt ra hiệu cho Diệp Ân không được phép manh động.
Thấy thế, Diệp Ân liền thả lỏng cơ thể.

Cũng may là tên đàn em chỉ đưa con dao đến tay Khương Nhã Tịnh, sau đó liền quay trở về vị trí.
Nhậm Phú Cường cười khà khà vài tiếng: "Khương tiểu thư, tôi giao cái mạng chó của hắn cho cô.


Cô muốn xẻo thịt hay lột da, thậm chí là lấy mạng hắn tôi cũng không phản đối!"
Khoé môi nâng lên, Khương Nhã Tịnh phản ứng với câu nói của Nhậm Phú Cường bằng một vẻ mặt không thể bình thản hơn.
Cô đưa con dao trong tay đến trước mặt Châu Lễ, khẽ gật đầu một cái.
Châu Lễ cũng gật đầu đáp lại, tiếp đến liền cầm chắc con dao, tiến chậm từng bước đến vị trí Lưu Tân đang ngồi bệch dưới nền đất.
Hắn vừa trông thấy vẻ mặt lãnh khốc của Châu Lễ, cả gương mặt lập tức trở nên méo mó, chắp tay cầu khẩn: "Đừng.

.

.

đừng mà! Xin các người, làm ơn tha cho tôi đi! Tôi không biết gì hết!!!"
Lưu Tân bò lùi về phía sau, nhưng đã bị Châu Lễ dùng chân đạp hắn nằm bẹp xuống, khiến hắn vùng vẫy dữ dội: "Đừng.

.

.

! Đừng gϊếŧ tôi! Xin anh đừng gϊếŧ tôi!!!"
Hai nắm tay run lên bần bật, Diệp Ân đánh mắt nhìn sang Khương Nhã Tịnh, ngoài biểu tình hờ hững kia ra thì cô không thể tìm kiếm được chút manh mối nào khác trên gương mặt nữ nhân của mình.

.

.
Quá mức lạnh lùng.

.

.

quá mức vô cảm!
Cứ thế này.


.

.

cô tin chắc bản thân không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn!
"Ông Nhậm." Khương Nhã Tịnh bất chợt lên tiếng: "Sự việc lần trước không gây ra hậu quả quá mức nghiêm trọng, hắn cũng không đáng tội phải nhận lấy cái chết.

Lần này tôi chỉ muốn chặt bỏ ngón tay của hắn để răn đe, ông thấy thế nào?"
Diệp Ân cả kinh, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Nhậm Phú Cường nhướn mày: "Như vậy chẳng phải nhân từ quá rồi sao?"
"Cũng không hẳn." Khương Nhã Tịnh cười lạnh: "Mất đi ngón trỏ, hắn đương nhiên không còn khả năng để bóp cò."
Nghe Khương Nhã Tịnh nói vậy, Nhậm Phú Cường lập tức cười lên man rợ: "Phải phải! Nhưng không làm cảnh sát thôi thì vẫn chưa đủ.

Cô không nghĩ nếu hắn mất cả bàn tay thì sẽ tốt hơn sao?"
Khương Nhã Tịnh không phản bác, chỉ cười đáp lại: "Ông Nhậm nói rất phải."
Diệp Ân chứng kiến màn đối đáp này, cô chẳng những cảm thấy Nhậm Phú Cường tàn nhẫn, mà ngay cả Khương Nhã Tịnh cũng tàn độc không kém.

.

.

Nữ nhân của cô.

.

.

trong nháy mắt cứ như biến thành người khác vậy!
Vừa nói dứt lời, Khương Nhã Tịnh liền đánh mắt ra hiệu cho Châu Lễ.
Thời điểm Châu Lễ vừa vung dao lên, Lưu Tân cuống cuồng giãy mạnh cơ thể, bò về phía Diệp Ân, khẩn thiết cầu cứu: "Cô Diệp! Cô Diệp! Tôi biết cô là người của đội trưởng! Cô mau cứu tôi, đừng để bọn hắn chặt tay của tôi!!!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận