Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


Sau sự việc ngày hôm đó, đến nay đã hơn nửa tháng Diệp Ân cùng Khương Nhã Tịnh vẫn chưa có cơ hội gặp lại.
Vì kế hoạch đã thất bại triệt để nên Diệp Ân chính thức thoát khỏi thân phận tình báo, trở về cuộc sống bình thường vốn có của cô.
Chỉ khác là, lần này cô cũng không có ý định quay về sàn đấu, thay vào đó lại gửi mail ứng tuyển vào một công ty vệ sĩ chuyên nghiệp hàng đầu thành phố X.
Đã nửa tháng trôi qua, mọi thứ đến với cô hầu như không được suôn sẻ.

Trước nhất là về mặt tình cảm, không đêm nào cô không day dứt, không trằn trọc nhớ đến Khương Nhã Tịnh.
Đôi khi, cô cầm điện thoại trong tay rất muốn nhắn tin, hay đại loại là phát đi một cuộc gọi để thăm hỏi nữ nhân của mình.

.

.
Nhưng cô lại không đủ dũng khí!
Lý trí luôn nhắc nhở cô, có thể Khương Nhã Tịnh sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa, cô không nên mặt dày tìm đến người ta, tránh để gây ra cảm giác chướng tai gai mắt.

Phải, dù sao đi nữa Khương Nhã Tịnh cũng mang thân phận tiểu thư cao quý.

Không lý nào sau khi biết bản thân đã rơi vào ma trận do Liễm Văn bày ra, cô còn ngu ngốc muốn tiếp tục dành trọn tâm tư trao hết cho kẻ đã mang tổn thương đến cho mình?
Diệp Ân biết đây không phải là những ý nghĩ tự ti, sai lệch xuất phát từ cá nhân cô, mà là một sự thật phũ phàng khiến cô không thể không chấp nhận.
Vì kể từ ngày hôm đó, Khương Nhã Tịnh hoàn toàn không liên lạc với cô, hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Hành động ngấm ngầm này như một lời tuyên bố, Khương Nhã Tịnh đã chính thức gạt bỏ cô ra khỏi cuộc sống, không muốn cùng cô có bất cứ mối liên hệ nào!
Tuy rất đau lòng, nhưng ngoài việc chấp nhận hiện thực ra thì cô không thể làm được gì khác.

.

.
Cô không thể bảo vệ người mình yêu, càng nhiều hơn là cảm giác bấp bênh giữa trắng và đen, chưa từng đặt trọn niềm tin dành cho Khương Nhã Tịnh.

.

.

Càng chứng minh rằng cô không xứng đáng.

.

.

!
Nghĩ đến đây, cô chỉ lặng lẽ thở dài.
Lại nói đến công việc, mặc dù đã gửi mail ứng tuyển hơn một tuần nhưng đến nay Diệp Ân vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào từ phía công ty vệ sĩ.
Cô thầm nghĩ, có lẽ vì giới tính của mình nên công ty chưa thể sắp xếp được vị chủ nhân thích hợp, nếu là nam vệ sĩ có lẽ sẽ nhanh hơn.
Nhưng cô không nản lòng, nhắc nhở bản thân chờ đợi thêm một thời gian chắc chắn sẽ nhận được kết quả.
Nằm trên giường xem tivi cho đỡ buồn chán, chiếc điện thoại bên cạnh đột nhiên reo lên.

Cô ngồi bật dậy, nhìn vào màn hình trông thấy hai chữ "Lão đại" to tướng, vô thức nhíu mày lại.
Cũng đã nửa tháng nay không liên lạc với nhau rồi không phải sao.

.


.

?
Trước đó, vì giữ chấp niệm muốn bảo vệ Khương Nhã Tịnh nên cô đã khiến Liễm Văn nổi trận lôi đình, dành cả buổi để răn dạy cô bằng những ngôn ngữ khá nặng nề.

Đồng thời, Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ đều "cạch mặt" cô đúng với nghĩa đen, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến cô như khoảng thời gian trước đó, cũng chẳng màng quan tâm hỏi thăm kể từ khi cô chấm dứt nhiệm vụ.
Do dự một lúc, Diệp Ân cuối cùng cũng quyết định bắt máy.
"Lão đại."
"Ừm.

Là chị đây." Liễm Văn cất giọng ôn tồn: "Gần đây em thế nào? Vẫn ổn chứ?"
Diệp Ân đáp: "Em vẫn ổn.

Chị cùng đại tẩu thế nào?"
Liễm Văn chầm chậm thở dài: "Hiện tại cả hai đang bị.

.

.

đình chỉ công tác.

Tối nay em có thời gian không? Chị cùng Janet thời gian này rất rảnh rỗi, chúng ta tạm gác mọi công việc sang một bên, cùng đi uống rượu được chứ?"
Lần trước, vì quá nóng giận nên cô đã nặng lời với Diệp Ân, suy cho cùng cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho cô nhóc này.

Cô biết, từ đầu đến cuối Diệp Ân chỉ như một con cờ nằm trong kế hoạch của cô, nếu không vì cô tính kế lên người Diệp Ân, hiển nhiên sẽ không xảy ra chuyện cô nhóc này phát sinh tình cảm cùng Khương Nhã Tịnh.
Vì hiểu rõ điều đó nên sau khi nghĩ thông suốt cô liền muốn nhân lúc nhàn rỗi chủ động tìm đến Diệp Ân để giảng hoà.
Dù sao đi nữa, sau thời gian quen biết 2 năm cô đã dành không ít thiện cảm dành cho Diệp Ân, xem cô nhóc này như em gái của mình.

Không muốn vì vấn đề tranh cãi khiến cả hai xem nhau như người xa lạ.
"Đình chỉ công tác? Sao.

.

.

sao lại như thế.

.

.

?" Diệp Ân kinh ngạc.
Một nữ cảnh sát tài ba như Liễm Văn, không biết đã phạm phải sai lầm gì dẫn đến bị đình chỉ công tác?
Thật không giống phong cách làm việc cẩn trọng của nữ nhân này chút nào! Liễm Văn nhàn nhạt đáp: "Cách đây vài hôm, chị phải hầu toà đối chất cùng luật sư riêng của Khương Nhã Tịnh.

Cô ta kiện chị lạm dụng chức quyền khi thi hành công vụ, nên tạm thời chị cùng những cấp dưới liên quan đều bị đình chỉ công tác."

Không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến mức này.

Diệp Ân khẽ thở dài, nghĩ đến gì đó liền hỏi: "Luật.

.

.

luật sư riêng của cô ta có phải họ Nghiêm không?"
"Em biết người đó sao?" Liễm Văn hỏi lại, sau đó tiếp tục nói: "Là Nghiêm Đình.

Cô ta khá nổi tiếng trong giới luật sư, điều này khiến chị không khỏi bất ngờ.

Vì trước giờ luật sư Nghiêm luôn hướng về phe chính đạo, không hiểu sao lần này lại nhận vụ kiện này, giúp Khương Nhã Tịnh trả đũa chị một phen."
Không thể không nói, Nghiêm Đình vốn là một đại luật sư rất tài giỏi.

Chính vì lẽ đó nên Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ cũng có chút lo ngại.

Cả hai đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nào là giáng cấp, nào là chuyển tổ công tác gì gì đó đều đã nghĩ qua không ít hơn một lần.
Diệp Ân nghe xong, tâm trạng cũng theo đó vội chùng xuống.
Cô tự hỏi, chẳng lẽ mới đó.

.

.

mà Khương Nhã Tịnh đã tìm đến nữ nhân khác nhanh thế này rồi sao?
Bất giác lại liên tưởng đến nhiều chuyện, tâm tình liền không được thoải mái.

.

.

!
"Vậy.

.

.

hai người dự tính thế nào?" Diệp Ân quan tâm.
"Không có dự tính." Liễm Văn cười khẽ: "Đến đâu hay đến đó thôi.

Dù sao ván này bọn chị cũng đã thua, để cô ta ung dung tự tại ngoài vòng pháp luật đã là thất bại lớn nhất của bọn chị rồi, còn thiết tha gì nữa đây?"
Trước đó một mực đứng về phía Khương Nhã Tịnh, nhưng không hiểu sao khi nghe thấy những lời này, Diệp Ân lại không ngừng thương cảm.


Cô chính là thương cảm cho Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ, tốt xấu gì hai nữ nhân này đều một lòng vì dân vì nước, đều là những nữ cảnh sát tài đức vẹn toàn.
Suy cho cùng, ưu điểm vẫn nhiều hơn khuyết điểm không phải sao.

.

.

?
"Thế nào? Tối nay em có thời gian chứ?" Quay lại vấn đề, Liễm Văn hỏi.
"Vâng, em có.

Hẹn gặp chị cùng đại tẩu tối nay ạ." Diệp Ân đáp.
"Ừm.

Chị sẽ gửi địa điểm cho em sau."
"Vâng."
Cúp máy, Diệp Ân không còn tâm trạng để xem tiếp chương trình trên tivi.

Cô nằm lăn qua lăn lại nghĩ lung tung đủ thứ chuyện.
Nghiêm Đình trở thành luật sư riêng của Khương Nhã Tịnh.

.

.

có nghĩa là hai người sẽ thường xuyên gặp gỡ có đúng không?
Cứ cho là bây giờ chưa phát sinh tình cảm đi, nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

.

.
Huống hồ, Nghiêm Đình nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, sẽ thừa dịp để tiếp cận, để nối lại tình xưa cùng Khương Nhã Tịnh.

.

.

Đến lúc đó cô phải làm thế nào?
Diệp Ân càng nghĩ càng đau đầu.

.

.
Cô không dám nghĩ đến vẻ mặt câu hồn của Khương Nhã Tịnh khi nằm dưới thân Nghiêm Đình rêи ɾỉ.

.

.
Liệu có thể hay không.

.

.

?
Diệp Ân ngẫm tới nghĩ lui.


.

.

nội tâm càng nhức nhối khổ sở.

.

.
Bản thân so với Nghiêm Đình quả thật.

.

.

kém rất xa!
Dù không muốn nhưng cô không cách nào phủ nhận.

Nếu xét về thân thế, xét về thực lực.

.

.

Nghiêm Đình mới là người có khả năng bảo vệ Khương Nhã Tịnh, tuyệt đối hơn hẳn một kẻ thấp hèn như cô!
Đại luật sư tài giỏi thế kia.

.

.

chắc chắn sẽ giúp ích được Khương Nhã Tịnh không ít chuyện.
Chính Khương Nhã Tịnh cũng từng thừa nhận như thế còn gì!
Hàng mi chợt buông xuống, Diệp Ân ảo não cúi gằm mặt.
Cảm giác thua cuộc.

.

.

thật không dễ chịu chút nào.

Nhưng biết sao được.

.

.

vì Nghiêm Đình có vẻ thích hợp hơn cô.

.

.
Sẽ là người Khương Nhã Tịnh có thể trông cậy!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận