Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


Nữ nhân diện toàn thân một bộ vest màu đen phủ dày kim tuyến, bó sát phần eo làm lộ ra đường cong hoàn mỹ.

Từng lọn tóc đen buông dài được phân tán ở hai vai, nổi bật nhất vẫn là ngũ quan tinh xảo, sắc nét đến lạ thường.
Khương Nhã Tịnh thẳng lưng đứng nghiêm trang, toát ra một loại thần thái đĩnh đạc, quyền quý mà chỉ những người sinh ra đã ngậm thìa vàng mới có được!
Ánh mắt cô lướt ngang qua người Diệp Ân, dường như chỉ dừng lại một giây sau đó lại nhìn sang Cố Ninh Mẫn đang ngồi bên cạnh.
Nhưng rất nhanh lại dời đi tầm mắt, toàn bộ biểu tình chỉ gói gọn trong bốn chữ, thờ ơ lãnh đạm.
Kể từ lúc Khương Nhã Tịnh xuất hiện, quả tim Diệp Ân như treo lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn không còn nằm trong lồng ngực để cô dễ dàng kiểm soát.
Mặc dù tiếng nhạc rất to, nhưng cô lại có thể nghe rõ nó vang lên từng hồi như tiếng sấm.
Thậm chí có thể nổ tung bất cứ lúc nào!
Tầm mắt đặt lên người Khương Nhã Tịnh khá lâu, đến khi hoàn hồn cô mới vội quay mặt sang nơi khác.
Nỗ lực dằn xuống mọi tâm tình.
"Hai vị cảnh sát các cô lại chịu đến quán tôi ủng hộ là quá nể mặt rồi!" Nhậm Phú Cường nói bằng giọng giễu cợt: "Được rồi được rồi.

Tụi bây, chút nữa giảm bill* (hoá đơn) bàn này 50%, mang thêm rượu ngon ra đây đãi khách quý cho tao!"
Hắn ra lệnh cho tên đàn em bên cạnh, tên đàn em nhận lệnh lập tức phân phó cho tên phục vụ đang đứng trực gần đó.
Có đánh chết Liễm Văn cũng không ngờ chủ nhân của cái quán này lại là Nhậm Phú Cường, khiến cô không tránh khỏi một phen tức tối.
Bất quá, cô hiển nhiên không muốn hắn nhìn thấu được tâm trạng, nên chỉ giữ nguyên vẻ mặt băng lãnh.
"Đi thôi." Cô kéo tay Chung Giai Kỳ đứng lên, sau đó nói: "Chỗ này bẩn thỉu như vậy, vốn không thích hợp dành cho chúng ta."
Chung Giai Kỳ cùng Cố Ninh Mẫn đều đứng lên, riêng Diệp Ân thì vẫn chưa thoát khỏi trạng thái bần thần.

Cô ngồi yên bất động, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm như người vô hồn.
Cố Ninh Mẫn nhìn sang, có chút khó hiểu liền hạ thấp người xuống, lay lay cánh tay Diệp Ân: "Diệp Ân, chúng ta đi thôi."
Cú lay đó giúp Diệp Ân định thần trở lại, cô ngước mắt nhìn lên, đột ngột đối mặt với Cố Ninh Mẫn khiến cô rơi vào lúng túng, nhất thời nở ra một nụ cười gượng gạo.
Cố Ninh Mẫn thấy vậy liền mỉm cười, tiếng nhạc ở đây quá lớn nên cô ghé sát tai Diệp Ân nói khẽ: "Đi thôi.

Hình như có chuyện không hay rồi, chúng ta di chuyển đến nơi khác."
Một màn này rơi vào mắt Khương Nhã Tịnh.

Sắc diện vốn lặng yên như nước lúc này mới gợn lên vài ngọn sóng lăn tăn.

Lớp da mỏng dính giữa mi tâm cũng theo đó xuất hiện một nếp nhăn vừa phải.
"Ấy ấy! Chưa gì đã vội đi như vậy rồi sao? Ở lại chơi đi, tôi nhất định sẽ thiết đãi chu đáo, không làm các cô thất vọng a!" Nhậm Phú Cường được nước lấn tới, hắn vừa nói vừa cười vô cùng hả hê.
Liễm Văn giữ chặt tay Chung Giai Kỳ, cô rút trong túi xách ra một số tiền đặt lên bàn.

Tiếp đến liền trừng mắt nhìn hắn: "Cút! Đừng đứng chắn ở trước mặt tôi!"
Không có ý định tránh ra, Nhậm Phú Cường càng ngang nhiên sáp lại, hất cằm thách thức: "Á à! Đã vào địa bàn của tôi mà vẫn còn phách lối thế này sao?"
Vài tên đàn em cũng sấn sấn người đến, một tên trong số đó chú ý thân hình bốc lửa của Cố Ninh Mẫn, hắn nhịn không được liền táy máy tay chân, cố ý áp sát người cô muốn giở trò sàm sỡ.
Rất nhanh bàn tay hắn đã đặt lên ngực Cố Ninh Mẫn, khiến cô luật sư hoảng hốt gạt tay hắn ra, theo phản xạ lấy tay che ngực lùi về sau vài bước.
"A.

.

.

! Làm.

.

.

làm cái gì vậy hả?!!!"
Vì tình hình có chút rối ren nên lúc nãy Diệp Ân không kịp để ý, sau khi quan sát thái độ của Cố Ninh Mẫn, cô liền kéo tay Cố Ninh Mẫn lại, hỏi: "Chị sao rồi? Hắn đã làm gì chị?"
Cố Ninh Mẫn ấm ức: "Hắn.

.

.

hắn sàm sỡ tôi!"
Diệp Ân nghe xong liền nhíu mày, cô không nói hai lời trực tiếp quay ra sau, bất chấp nơi này là địa bàn của Nhậm Phú Cường mà vung tay nện vào mặt tên đàn em kia một phát.
"Bốp!"
"Aiii!!!"
Tên đàn em lảo đảo vịn chặt thành sofa, từ mũi đến miệng đều hộc tung toé máu.
"Mẹ kiếp! Con khốn, mày có muốn tao chôn sống mày ở đây luôn không?!" Hắn vừa bưng mặt vừa quát.
Nhận thấy tình hình, sắc mặt Nhậm Phú Cường liền tối xuống, hắn gầm giọng ra lệnh cho đám đàn em: "Đập nó cho tao!"
Cố Ninh Mẫn sửng sốt, ba nữ nhân còn lại đồng loạt siết tay thành nắm đấm, bày ra tư thế sẵn sàng nghênh chiến.
Thời điểm đám đàn em chuẩn bị xông lên, Khương Nhã Tịnh liền thả giọng ngăn cản: "Ông Nhậm.

Hôm nay là ngày vui, chúng ta còn phải ăn mừng không phải sao? Tội tình gì phải mất thời gian với đám người này."
Dáng vẻ nghiễm nhiên, Khương Nhã Tịnh vừa nói, vừa chạm tay lên vai Nhậm Phú Cường như đang cố giúp hắn bình tĩnh.
Diệp Ân không ngờ mới đó mà Khương Nhã Tịnh cùng Nhậm Phú Cường đã thân thiết đến nhường này.

.

.

Khiến cô càng thêm lo lắng cho nữ nhân của mình.
Gần vua như gần cọp.

Nhậm Phú Cường tuy không xứng để gọi là vua, nhưng hắn là một con chó điên đã hoàn toàn mất đi nhân tính.

Ở gần hắn chẳng khác nào đang tự đùa giỡn với sinh mệnh, chẳng phải sao.

.

.

?
Chỉ cần một sơ suất nhỏ liền có thể dẫn đến muôn vàn mối nguy hiểm mà Khương Nhã Tịnh không thể nào lường trước.

.

.

!
Kỳ thật, suốt nửa tháng nay mối quan hệ hợp tác giữa đôi bên đều tiến triển rất thuận lợi.

Nhờ thế lực hùng mạnh của Khương gia mà Nhậm Phú Cường như hổ mọc thêm cánh.

Không chỉ từ việc giao dịch ma tuý, nếu tính luôn những việc lặt vặt do Khương gia hậu thuẫn đã giúp được hắn không ít chuyện.
Chính vì lẽ đó nên hắn đã bất giác hình thành sự kiêng nể dành cho Khương Nhã Tịnh, nên khi cô lên tiếng ngăn cản hắn cũng không thể phớt lờ làm ngơ như lúc trước.
"Khương tiểu thư đã nói vậy tôi đương nhiên không muốn làm cô mất nhã hứng." Hắn cười hào sảng, nhưng trong nháy mắt nhìn sang bốn nữ nhân kia lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ tay quát: "Cút hết cho khuất mắt tao!"
Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ dứt khoát rời đi, bước xuyên qua người hắn tiến một mạch về phía lối ra.
Cố Ninh Mẫn vẫn còn chút lo ngại, cô nép sát bên người Diệp Ân.

Diệp Ân dường như cảm nhận được nỗi bất an kia liền nắm lấy cổ tay đối phương như một cách trấn an, đồng thời đưa Cố Ninh Mẫn lách qua đám người Nhậm Phú Cường để rời khỏi.
Khoảnh khắc cô lướt ngang qua vị trí Khương Nhã Tịnh đang đứng, hai ánh mắt tựa như vô tình va phải nhau.

Dù chỉ vỏn vẹn một giây cũng đủ khiến lồng ngực đau nhức âm ỉ.
Cứ thế bước đi, nội tâm không ngừng dâng lên cảm giác chua xót.
Đợi đến khi thân ảnh Diệp Ân cùng Cố Ninh Mẫn đi khuất, Khương Nhã Tịnh mới nghiêng người nhìn về phía sau.
Trong lòng không chút an tĩnh, càng không được dễ chịu.
Tuy không biểu lộ rõ ràng nhưng ẩn giấu đâu đó chính mà một sự mất mát rất khó để hình dung.
Đôi mắt trở nên thâm trầm, Khương Nhã Tịnh thở nhạt một hơi sau đó theo chân Nhậm Phú Cường tiến vào phòng Vip.
Về phía Diệp Ân, sau khi ra ngoài cô cùng ba người còn lại bàn bạc di chuyển đến một quán bar tương tự ở gần đó.
Lần này, Diệp Ân không bắt xe mà đi cùng Cố Ninh Mẫn.

Cô luật sư cầm lái đưa Diệp Ân theo sát phía sau xe Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ.
Ngồi trên xe, Cố Ninh Mẫn thẹn thùng nhìn Diệp Ân, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn em.

Lúc nãy tôi thật sự rất hoảng sợ.

.

.

suýt chút đã liên luỵ đến em rồi."
Vốn đã có hảo cảm ngay từ đầu, thêm chuyện vừa rồi được Diệp Ân đứng ra bảo vệ càng khiến cô có nhiều hơn năm phần thiện ý.
Nữ nhân vừa xinh đẹp, vừa trầm tính cứ như một vị soái tỷ nào đó bước ra từ tiểu thuyết, có thể nói chính là hình mẫu trong mơ của Cố Ninh Mẫn.
Khiến cô rất khó cưỡng lại sức hút của nữ nhân này!
"Đừng nói vậy.

Đều là chuyện nên làm thôi." Diệp Ân hoà nhã đáp lại.
"Ừm." Cố Ninh Mẫn mỉm cười.
Sau màn đối đáp ngắn gọn, cả hai đều giữ yên lặng cho đến khi chiếc xe dừng lại trước quán bar Chill&F.
Bốn nữ nhân bước xuống xe, chậm rãi nhấc chân tiến vào bên trong, tìm kiếm một vị trí thích hợp để tiếp tục cuộc trò chuyện dở dang khi nãy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui