Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


Sau khi nghe Chung Giai Kỳ tường thuật mọi sự tình, Cố Ninh Mẫn lúc này đã sáng tỏ.
"Được rồi.

Phiên toà thứ hai mình sẽ tham gia giúp hai người giành lại quyền lợi.

Nhưng có lẽ phải cần Diệp Ân đứng ra làm nhân chứng, chúng ta cần chứng minh việc giám sát Khương Nhã Tịnh là có lý do chính đáng thì mới mong thoát khỏi cáo buộc."
Cố Ninh Mẫn không ngờ Diệp Ân cũng có liên quan đến việc này.

Hơn nữa còn là nhân vật mấu chốt gánh vác nhiệm vụ tiếp cận mục tiêu, khiến mục tiêu rơi vào lưới tình chỉ không đến một tháng.
Cô đánh giá, nhìn Diệp Ân thật thà là thế nhưng hoá ra cũng rất lắm chiêu nhiều trò!
Sở dĩ cô nhận xét như vậy vì qua lần giáp mặt khi nãy cùng vị tiểu thư họ Khương, cô đã tinh ý phát hiện ra một điểm khá thú vị.
Với thân phận là một luật sư, hơn nữa còn sở hữu kinh nghiệm dày dạn nên Cố Ninh Mẫn sở hữu tầm nhìn rất sâu sắc.
Nói chính xác một chút, cô có thể soi thấu tâm tư của người khác chỉ thông qua một cái nhìn đơn giản!
Để rèn luyện được như vậy, cô phải thường xuyên giao tiếp với rất nhiều loại người, thật giả lẫn lộn khiến não bộ của cô tự giác hình thành cách phân tích cảm xúc của người mà bản thân muốn nhắm đến.
Cũng như khi nãy, kể cả Khương Nhã Tịnh đã che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng Cố Ninh Mẫn vẫn có thể nhận rõ sự bối rối trong ánh mắt kia, đó là khi Khương Nhã Tịnh dùng để nhìn Diệp Ân, tràn đầy lưu luyến.
Vốn dĩ cô không quá để tâm, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ mảnh chân tình Khương Nhã Tịnh dành cho Diệp Ân vẫn chưa thể hoàn toàn dứt bỏ, bất chấp cả việc bản thân đã từng chịu tổn thương như thế nào.
Như vậy chẳng phải quá thú vị rồi sao?
Liễm Văn nhìn sang Diệp Ân, tuy không lên tiếng hỏi nhưng Diệp Ân hiểu rõ Liễm Văn đang muốn nói gì.
Gương mặt lộ rõ vẻ khó xử, Diệp Ân chậm rãi mở miệng: "Được rồi.

Em sẽ đứng ra làm nhân chứng.

.

.

nhưng lúc đó em cần phải nói những gì.

.

.

?"
"Em chỉ cần trả lời theo những câu hỏi mà tôi đưa ra.

Về chuyện này chút nữa chúng ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng." Cố Ninh Mẫn nói.
Bốn người ngồi trao đổi suốt hai tiếng, sau đó tạm gác lại vấn đề, chuyển sang những mẩu chuyện vui thường nhật để cùng nhau uống rượu.
Thời điểm chuẩn bị ra về, Diệp Ân vì uống quá nhiều nên đã ngà ngà say, tinh thần kém chút thanh tỉnh.
Chỉ trong cơn say cô mới biết bản thân nhớ nhung Khương Nhã Tịnh nhiều đến mức nào.

Lấp đầy trong não toàn là hình bóng của vị mỹ nhân họ Khương, từng chi tiết trên gương mặt kia gần như được phác hoạ rõ ràng, khiến lồng ngực cô thắt chặt lại vô cùng đau đớn.
Bốn nữ nhân bước ra xe, Diệp Ân chuệnh choạng tựa sát vào người Liễm Văn.

Khi men say đã ngấm vào trong máu, lý trí của cô cũng nhanh chóng bị quật ngã.
Sợ rằng Diệp Ân đi tiếp không nổi, Liễm Văn liền ra hiệu cho Cố Ninh Mẫn cùng Chung Giai Kỳ đi lấy xe, cô cùng Diệp Ân sẽ ở lại chờ.

Diệp Ân cứ thế gác cằm lên vai Liễm Văn, cô ôm thật chặt lão đại của mình một cách thắm thiết.

Hệt như một con mèo nhỏ đang muốn làm nũng với chủ nhân của nó vậy.
Vì tình huống này không phải diễn ra lần đầu tiên nên Liễm Văn cũng không quá kỳ lạ.
Chỉ khác là, nếu như những lần trước Diệp Ân đều láo nháo bỡn cợt trong lúc say, thì lần này trái ngược lại có chút an tĩnh.
Bẵng đi một lúc, Liễm Văn lại nghe tiếng lè nhè gần sát bên tai mình: "Lão đại.

.

."
Liễm Văn yên lặng, cô nhấc tay đặt lên đỉnh đầu Diệp Ân.

Nhưng thay vì đẩy ra như trước kia, hiện tại cô lại dịu dàng xoa xoa vài cái.
Chất giọng Diệp Ân vốn rất trầm, nay pha lẫn trong khoang mũi còn tiếng sụt sịt nho nhỏ, đầy vẻ uỷ khuất: "Lão đại.

.

.

em.

.

.

em nhớ Nhã Tịnh.

Em nhớ cô ấy.

.

.

muốn phát điên lên mất.

.

."
Liễm Văn rũ mi, cô nén lại tiếng thở dài trong lòng.

Bàn tay cô vẫn giữ nguyên trên mái tóc Diệp Ân, động tác xoa đầu càng trở nên ôn nhu hơn bao giờ hết.
Như thể không kiềm được cảm xúc, Diệp Ân nấc nghẹn, vùi hẳn mặt mình lên vai Liễm Văn bật khóc nức nở: "Lão đại.

.

.


hức.

.

.

Cô ấy.

.

.

cô ấy ghét em rồi.

.

.

Cô ấy hẳn là rất hận em.

.

.

có phải không.

.

.

?"
Không thể không nói, trong suốt 2 năm qua Liễm Văn chưa bao giờ được biết hoá ra Diệp Ân còn có mặt yếu đuối như thế này.

.

.

!
Nhưng cũng đúng thôi.

.


.

khi sa vào lưới tình, mấy ai còn có thể giữ được sự tôn nghiêm vốn có?
Như Diệp Ân lúc này chẳng hạn, cô chính là không muốn quản quá nhiều, muốn gỡ bỏ lớp mặt nạ sắt đá kia để phóng thích những nỗi đau mà cô luôn đè nén.
Nên mới có câu, anh hùng khó qua được ải mỹ nhân chính là như vậy!
"Diệp Ân." Liễm Văn dỗ dành: "Chị xin lỗi.

.

."
Đây cũng là lần đầu tiên Liễm Văn thốt ra ba từ này trước mặt Diệp Ân.

"Đều tại chị không tốt.

Đáng lý ra ngay từ đầu không nên kéo em vào những chuyện này.

.

." Liễm Văn chân thành nói, bàn tay cô vẫn nhẹ nhàng vuốt ve trên đỉnh đầu Diệp Ân.
Tuy chưa bao giờ thể hiện ngoài mặt, nhưng cô quả thật rất yêu quý đứa nhóc này.

.

.

!
Tiếng khóc dần lớn hơn, Diệp Ân tức tưởi như muốn phát tiết những uỷ khuất đè nén dưới đáy nội tâm sâu thẳm.

Liễm Văn lặng yên như bức tượng, không khỏi đau lòng theo.
"Bim bim!"
Hai chiếc xe dừng lại bên lề đường, Liễm Văn dìu Diệp Ân bước ra xe, hướng đến Cố Ninh Mẫn tạm biệt: "Ninh Mẫn, em về cẩn thận nhé."
"Vâng ạ."
Trước khi rời đi, Cố Ninh Mẫn từ trong xe nhìn lướt qua Diệp Ân.

Nhưng vì Diệp Ân chôn mặt lên vai Liễm Văn nên cô hoàn toàn không biết được Diệp Ân đang khóc, chỉ nghĩ rằng cô nàng có lẽ đã say lắm rồi.
Dù chỉ gặp gỡ một lần, nhưng sức hút của Diệp Ân cũng đã tạo cho cô cảm giác quyến luyến không nỡ xa cách.

.

.
Cố Ninh Mẫn nghĩ ngợi gì đó, tiếp đến liền thở nhạt một hơi.

Cô đạp chân ga, xoay vô lăng phóng xe rời khỏi.
Chung Giai Kỳ ngay sau đó cũng đánh lái, rẽ sang hướng nhà Diệp Ân.
*
Ngày hôm sau
Thời điểm Diệp Ân thức dậy đã hơn 12 giờ trưa, khiến cô đói đến rã rời thân thể.
Cô xoa bụng, đi vào phòng tắm lại trông thấy bộ dáng có chút.

.

.


thê thảm của mình qua gương phản chiếu.
Tóc tai rối bời, đôi mắt của cô đến tận lúc này vẫn còn khá sưng.

.

.

Diệp Ân nhớ lại sự tình đêm qua chỉ biết lắc đầu, thở dài khổ sở.
Đánh răng rửa mặt xong, cô vội nấu cho mình một bát mì để xoa dịu cơn đói.

Trong lúc đang ăn thì điện thoại bất chợt reo vang, trên màn hình hiện lên một dãy số.

.

.

không chút quen thuộc.
Diệp Ân bắt máy, phía đầu dây bên kia truyền đến giọng nam nhân khàn đặc: "Cô Diệp, có phải cô đang nghe máy không?"
Diệp Ân nuốt xuống đũa mì vừa thồn trong họng, cô đáp gọn: "Phải.

Là tôi."
"Công ty vệ sĩ CR muốn gửi đến cô thông báo, bắt đầu từ hôm nay cô chính thức trở thành nhân viên của chúng tôi.

Sau khi kết thúc cuộc gọi tôi sẽ gửi cho cô địa điểm, cô cần đến đó trước 2 giờ chiều nay để gặp thân chủ của mình ký hợp đồng."
Diệp Ân nghe xong liền bật to hai mắt, cô uống vội ngụm nước rồi đáp: "Vâng, tôi hiểu rồi.

Xin cảm ơn."
Cúp máy, Diệp Ân nhìn lên đồng hồ, lúc này đã là đầu giờ chiều.

Cô tranh thủ ăn cho xong bát mì, sau đó liền loay hoay tắm rửa sửa soạn.

Cô lựa chọn cho mình một chiếc áo sơ mi màu đen, mặc quần dài bó sát.

Sau khi chỉn chu mọi thứ, cô liền bắt xe đến điểm hẹn nằm trên phố LM, cách nhà cô chỉ khoảng tầm 5 kilomet.
Xe dừng trước cổng một chung cư cao cấp, Diệp Ân tiến vào bên trong, di chuyển bằng thang máy lên tầng lầu thứ 10.

Cô tìm đến căn hộ của vị chủ nhân tương lai.

Sau khi bấm chuông, ước chừng vài giây cô đã nghe tiếng "bip" phát ra từ khoá cửa thông minh, cánh cửa từ từ rộng mở.
Giữ trên miệng một nụ cười ôn nhã, Diệp Ân đã sẵn sàng tinh thần để chào đón thân chủ của mình.
Khoảnh khắc cánh cửa mở toang ra, vừa trông thấy diện mạo nữ nhân trước mặt khiến cô không ngừng kinh ngạc.
Ngay cả người đối diện cô lúc này cũng trợn tròn hai mắt.
"Diệp Ân? Sao em lại đến đây?"
"Chị.

.

.

là chị sao?"
Hoá ra, thân chủ của cô không ai khác lại chính là Cố Ninh Mẫn!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận