Tâm trạng Diệp Ân liền chùng xuống.
Cô thở một hơi đầy miễn cưỡng: "Tôi nhớ rồi."
Những lời Cố Ninh Mẫn đã căn dặn trước đó, chính là muốn Diệp Ân phải đứng trước toà chỉ tội Khương Nhã Tịnh.
Cố Ninh Mẫn cũng đã lường trước, nếu chỉ dựa vào lời khai của Diệp Ân hiển nhiên không thể đẩy Khương Nhã Tịnh vào vòng lao lý.
Nhưng chỉ cần xác định được Khương Nhã Tịnh đủ hiềm nghi để phía cảnh sát có quyền giám sát chặt chẽ, Cố Ninh Mẫn tin chắc bản thân có thể bào chữa giúp Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ kháng cáo thành công.
Mặc dù nói Khương Nhã Tịnh sẽ không gặp trở ngại gì sau vụ kiện.
Nhưng xét ở khía cạnh Diệp Ân, muốn cô đứng ra chỉ tội nữ nhân của mình chính là một chuyện vô cùng kinh khủng!
Quan sát Diệp Ân, Cố Ninh Mẫn dường như nhận ra điều gì đó, cô nhàn nhạt hỏi: "Sao vậy? Em không nỡ sao?"
Kể cả khi Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ không nhắc qua, nhưng vấn đề này Cố Ninh Mẫn đã từng nghĩ đến.
Khương Nhã Tịnh sở hữu ngoại hình cực phẩm, hơn nữa còn thông minh thế kia, không lý nào tâm tư Diệp Ân lại chẳng mảy may rung động?
Bị Cố Ninh Mẫn hỏi trúng tim đen, Diệp Ân yên lặng lúc lâu sau đó mới đáp: "Phải.
.
."
Một chữ ngắn gọn, mang theo rất nhiều tư vị chua chát bên trong.
Cố Ninh Mẫn nhìn sang, cô dừng tầm mắt trên người Diệp Ân khá lâu.
Một ánh mắt đầy tính thăm dò, tiếp đến liền nói: "Mục đích tôi muốn em làm nhân chứng không phải để tống Khương Nhã Tịnh vào tù.
Chúng ta chỉ cần đưa ra những lời cáo buộc để chứng minh cô ta đủ hiềm nghi, và phía Liễm Văn có quyền giám sát hợp pháp."
Cô dừng một chút, sau đó bổ sung: "Thế lực Khương gia trước nay đều rất hùng mạnh.
.
.
Em hiểu ý tôi mà, đúng chứ?"
"Ừm." Diệp Ân đáp: "Tôi hiểu."
Vì thế lực Khương gia hùng mạnh.
.
.
nên chỉ dựa vào lời khai của cô, chắc chắn không thể khiến Khương Nhã Tịnh chao đảo.
Tuy nói là vậy, nhưng cô vẫn canh cánh trong lòng.
Không biết bản thân phải đối mặt với Khương Nhã Tịnh ở phiên toà ngày mai như thế nào.
.
.
?
Bế tắc thực sự.
.
.
!
*
Loay hoay cả ngày cho đến chập tối, sau khi đưa Cố Ninh Mẫn trở về nhà an toàn, Diệp Ân lúc này mới kết thúc công việc.
Về phía Cố Ninh Mẫn, vì không muốn Diệp Ân mỗi ngày đều bắt xe đi làm, nên cô đã giao hẳn chiếc Bentley màu nâu cho Diệp Ân quản lý.
Dù sao đi nữa, mỗi ngày Diệp Ân đều phải bám sát bên cạnh cô.
Hơn nữa cô cũng không phải chỉ có một chiếc xe, nên chuyện này đối với cô cũng không có gì bất tiện.
Mặc dù không muốn, nhưng vì Cố Ninh Mẫn đã đưa ra nhiều lý do thấu tình đạt lý khiến Diệp Ân không thể không chấp nhận.
Đành phải lái xe trở về nhà.
Sau khi gửi xe, thời điểm đang tản bộ vào con ngõ thì Diệp Ân nhận được một cuộc gọi.
"Lão đại, em nghe đây."
"Ừm.
Công việc thế nào rồi? Mấy ngày nay em đã làm quen chưa?" Trước đó, Liễm Văn đã được Diệp Ân kể cho nghe mọi chuyện, cô biết hiện tại Diệp Ân là vệ sĩ riêng của Cố Ninh Mẫn.
Diệp Ân bông đùa: "Tạm thời chưa có gì nguy hiểm, vẫn xoay quanh những công việc lặt vặt bình thường thôi.
Em không biết bản thân là vệ sĩ hay là tài xế mới đúng nữa!"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười, sau đó nói: "Cũng không có tài xế nào nhận được mức lương hậu hĩnh như em đâu."
Hai người vui vẻ trò chuyện qua lại, thời điểm Diệp Ân đặt chân vào nhà, Liễm Văn cũng chuyển sang vấn đề chính: "Em cố gắng giữ tinh thần thật tốt.
Ngày mai ra toà, đừng để trong lòng vướng bận quá nhiều thứ, có hiểu không?"
"Vâng.
Em hiểu rồi." Diệp Ân đáp.
"Diệp Ân."
"Vâng?"
Tông giọng Liễm Văn chợt hạ xuống: "Làm khó em rồi.
Cảm ơn em.
.
."
Hai bên đều rơi vào yên tĩnh, mất vài giây sau Diệp Ân mới cất giọng: "Vâng.
Chị nghỉ ngơi đi, mai gặp lại."
"Ừm.
Mai gặp lại."
Cúp máy xong Diệp Ân vẫn chưa vội đi tắm, cô ngồi thất thần trên ghế sofa, thở dài sầu não.
Cảm giác cứ như ngày mai bản thân sẽ bị lôi ra pháp trường vậy.
.
.
Bồn chồn không thể tả!
Đêm xuống, Diệp Ân sau khi tắm rửa xong liền ngồi bên giường sấy tóc.
Cô mở điện thoại, như một thói quen lướt vào ứng dụng tin nhắn, đọc đi đọc lại từng câu chữ kia mà đau đớn đến quặn lòng.
Dường như đêm nào cô cũng đều dùng cách này để tra tấn bản thân.
Đôi khi, cô còn dành hẳn một đoạn thời gian khá dài chỉ để ngắm nhìn hai chữ "Lão bà" in trên màn hình.
Đáy lòng trào lên cảm giác chua xót.
.
.
!
Ngày mai, cô sẽ được gặp lại nữ nhân mà cô không ngừng nhung nhớ.
Nhưng cô không dám nghĩ đến, sau khi kết thúc phiên toà Khương Nhã Tịnh còn có thể căm hận cô đến mức nào.
.
.
?
Đêm nay.
.
.
đối với cô sẽ đặc biệt là một đêm khó ngủ.
.
.
Chắc chắn sẽ là như vậy!
*
Sáng hôm sau
Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ đã có mặt từ rất sớm.
Ngay sau đó Diệp Ân cùng Cố Ninh Mẫn cũng đến nơi, bốn người thu xếp để chuẩn bị cho phiên toà xét xử phúc thẩm.
Vừa vặn 15 phút sau, chiếc Rolls Royce xám đen cùng chiếc Ferrari đỏ tươi chạy đến, dừng ở bãi đỗ xe.
Khương Nhã Tịnh trong bộ âu phục trang nhã bước xuống, cô cùng Nghiêm Đình đi song song tiến vào phòng xét xử.
Thời điểm vừa ổn định vị trí, tầm mắt Khương Nhã Tịnh nhanh chóng bị thu hút bởi sự góp mặt của Diệp Ân.
Phiên toà lần này diễn ra là do bên phía Liễm Văn đã nộp đơn kháng cáo.
Ban đầu Khương Nhã Tịnh cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi nhìn thấy Diệp Ân xuất hiện ở đây, cô có thể dự đoán được bản thân đang sắp phải gánh chịu những nỗi đau khủng khϊếp đến mức nào.
.
.
!
Bàn tay siết chặt lại, Khương Nhã Tịnh cố hít sâu vài hơi như một cách chuẩn bị tinh thần để chống chọi với cơn bão đang ầm ập kéo đến.
Diệp Ân cũng không khá hơn là bao.
Ngay khi bước vào phòng xét xử cô chỉ lặng lẽ cúi gằm mặt, hoàn toàn không ngẩng lên để nhìn đến bất kỳ ai đang hiện diện tại nơi này.
Kể từ lúc bắt đầu cho đến khi luật sư hai bên thi nhau đưa ra những lời cáo buộc, Khương Nhã Tịnh chỉ giữ nguyên nét mặt âm lãnh.
Thời điểm Cố Ninh Mẫn hướng đến nhân chứng đặt ra câu hỏi, Khương Nhã Tịnh theo đó siết chặt ánh mắt dán lên người Diệp Ân.
Cô mở to mắt lắng nghe những lời định tội, bàn tay đặt trên đùi không ngừng run rẩy.
Tâm như chết lặng.
.
.
!
Trong một khắc nào đó, cô rất muốn Diệp Ân ngẩng mặt nhìn cô.
Rất muốn nữ nhân của mình thẳng thắn đối diện với cô.
.
.
Nhưng không, từ đầu đến cúi Diệp Ân chỉ cắm mặt xuống đất, thần sắc tiều tuỵ ảm đạm vô hồn.
Không phải cô không muốn nhìn Khương Nhã Tịnh, mà chính là không dám nhìn!
Chỉ sợ chạm phải ánh mắt tuyệt vọng kia, cô tin chắc bản thân sẽ không chịu nổi.
.
.
!
Từng giây trôi qua đối với cô lúc này chẳng khác nào sự tra tấn.
.
.
Cứ thế càng cúi mặt thấp hơn, mỗi khi trả lời một câu hỏi, lồng ngực cô như bị đâm trúng một nhát, đau đớn đến thở không ra hơi.
Vị đắng chát nghẹn lại nơi cổ họng.
.
.
Đến cuối phiên toà, nét mặt Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ lộ rõ sự căng thẳng.
Cố Ninh Mẫn cùng Nghiêm Đình đứng ngay ngắn hướng mắt lên bục thẩm phán.
Trái lại, Khương Nhã Tịnh lại không chút quan tâm đến phán quyết của hội đồng xét xử.
Ánh mắt cô trước sau vẫn không thay đổi, một mực bám chặt lấy nữ nhân của mình.
.
.
Thân thể xác xơ, Diệp Ân như người mất hồn, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc để rời khỏi đây ngay lập tức.
.
.
!
Rất nhanh sau đó, nữ thẩm phán tuyên bố dõng dạc, kèm theo tiếng búa gõ chấm dứt phiên toà.
Cố Ninh Mẫn ngoái đầu nhìn về phía sau, mỉm cười nhìn Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ.
Hai nữ cảnh sát cũng hướng đến Cố Ninh Mẫn gật đầu cười đáp lại.
Sau khi nhận được lời phán quyết, Nghiêm Đình rầu rĩ xoay người, cô tiến đến vị trí Khương Nhã Tịnh đang ngồi, thấp giọng nói: "Nhã Tịnh.
.
.
chúng ta thua rồi."
Khương Nhã Tịnh không đáp.
Cô vẫn ngồi đó, vẫn dùng ánh mắt câm lặng chỉ để quan sát duy nhất một người, hoàn toàn không màng đến Nghiêm Đình, càng không màng đến bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh.
Trong đầu cô lúc này, chính là một mảnh trống rỗng.
.
.
mơ hồ không sao tả được!.