Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


Rời khỏi phòng xét xử, Diệp Ân vẫn thiểu não lê chân, chẳng hề ngẩng mặt lên dù chỉ một lần.
Cô mải nhìn theo gót chân Cố Ninh Mẫn, bước đi trong vô thức.

Nhưng Cố Ninh Mẫn sau đó đột ngột dừng lại khiến cô theo quán tính va thẳng về phía trước.
Cố Ninh Mẫn xoay người lại, lấy tay đỡ lấy hông Diệp Ân, lo lắng hỏi: "Em thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?"
Diệp Ân lúc này mới ngước mắt nhìn lên, khẽ gật đầu: "Tôi không sao.

.

."
Bốn nữ nhân đứng tụm lại một chỗ, Liễm Văn nhìn dáng vẻ thất thần của Diệp Ân liền thở nhạt: "Để bọn chị đưa em về nghỉ ngơi."
"Em không——"
"Luật sư Cố.

Nghe danh cô đã lâu, không ngờ hôm nay mới có dịp gặp mặt."
Vừa nghe thấy thanh âm thân thuộc từ phía sau truyền đến, tâm trạng Diệp Ân ngay lập tức rơi vào hỗn loạn.
Nhịp tim không tự chủ réo lên inh ỏi, thậm chí có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào không hay.
Cô rụt người lại, mặt cắm thẳng xuống đất, nỗ lực xoá nhoà sự hiện diện của bản thân hết mức có thể.
Đứng cách đó không xa, Khương Nhã Tịnh thả nhẹ gót chân, từng bước tiến đến trước mặt Cố Ninh Mẫn.
Đi theo phía sau còn có Nghiêm Đình.
Mặc dù Khương Nhã Tịnh vẫn bất động thanh sắc, nhưng Cố Ninh Mẫn có thể nhìn thấu dưới lớp mặt nạ kia ẩn chứa những tư vị gì.
Cố Ninh Mẫn lịch sự mỉm cười: "Khương tiểu thư, luật sư Nghiêm.

Rất vui được gặp."
Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ đứng khoanh tay trước ngực, bày ra bộ dáng dửng dưng không màng đếm xỉa.
Tầm mắt Khương Nhã Tịnh khẽ khàng lướt qua nữ nhân đứng bên cạnh Cố Ninh Mẫn.
Ánh mắt dừng lại, như đang tường tận quan sát thái độ của Diệp Ân.
"Diệp Ân, em gặp lại giáo viên của mình mà không chào hỏi gì cả sao? Có thất lễ quá rồi không?" Khương Nhã Tịnh nâng môi cười nhạt.
Không ngờ Khương Nhã Tịnh cứ thế lại gọi đích danh mình.

Nội tâm Diệp Ân càng nhói đau đến mức chật vật, phải cố gắng lắm cô mới giữ được vẻ mặt bình thản.
Sau vài giây trấn ổn tâm tình, cô ngước mặt lên, nghiêm giọng đáp: "Khương tiểu thư, cô lúc nào cũng thích đùa vậy sao?"
Điều khiến Khương Nhã Tịnh bất ngờ nhất chính là vẻ mặt nghiễm nhiên của Diệp Ân lúc này.

Khiến cô càng thêm chua xót.

.

.

nữ nhân mà cô yêu, hoàn toàn phớt lờ cảm giác của cô.

Hoàn toàn không để tâm đến việc cô đã tổn thương đến mức nào sau khi nghe thấy những lời định tội khi nãy!
Chẳng lẽ.


.

.

một chút đau lòng vì cô người này cũng không có sao?
"À" lên một tiếng, Khương Nhã Tịnh khẽ gật gù: "Suýt chút tôi quên mất.

Em là nhân viên tình báo, không phải là vệ sĩ, càng không phải là học trò của tôi.

Nhưng có một điều tôi nhớ rất rõ, em còn trèo lên cả giường tôi để lấy thông tin kia mà, đúng chứ?"
Những người có mặt nghe thấy liền tròn mắt kinh ngạc.
Ngay cả Diệp Ân cũng không ngờ một nữ nhân như Khương Nhã Tịnh lại có thể thốt ra những lời này.

.

.
Khiến tâm tư cô như bị dìm sâu xuống đáy vực.

.

.

đau đớn thâm nhập cốt tuỷ!
Diệp Ân ngưng mắt nhìn Khương Nhã Tịnh, có một sự giày vò trong lồng ngực như thể xé nát tim cô thành từng mảnh vụn.
Cô không đủ dũng khí để nán lại đây thêm giây phút nào nữa!
Ngay lập tức quay phắt mặt đi, Diệp Ân nói với những người bên cạnh: "Chúng ta đi được rồi."
"Đứng lại!"
Thời điểm Diệp Ân vừa nhấp nhẹ mũi chân, Khương Nhã Tịnh liền tiến thêm một bước.
"Em nghĩ bản thân đến đây làm nhân chứng có thể khiến tôi chao đảo sao? Em thật sự nghĩ những việc mình đang làm có thể gây sức ép đối với tôi sao?" Khương Nhã Tịnh trực tiếp chắn ngang mặt Diệp Ân, hùng hùng hổ hổ cất tiếng.
Diệp Ân lùi lại một bước, cô không phản ứng, cũng không mở miệng, chỉ nhẫn nhịn cam chịu hết thảy.
Không muốn nhìn đến dáng vẻ của Khương Nhã Tịnh ngay lúc này.
Sẽ khiến cô đau lòng đến chết mất.

.

.

!
"Thế nào?" Khương Nhã Tịnh cười nhếch môi, cô nâng cằm Diệp Ân thẳng tắp đối diện mình: "Không dám nhìn tôi sao? Hay hạng người như tôi không xứng đáng để em nhìn đến?"
Từng câu từng chữ như muốn xuyên thủng quả tim Diệp Ân.

Khoảnh khắc hai tia mắt giao nhau, có trời mới biết Diệp Ân đau đớn đến nhường nào!
Đứng trước diện mạo xinh đẹp tưởng chừng đã khắc sâu trong tâm trí, nhưng thứ Diệp Ân cảm nhận được chỉ toàn là nỗi uất hận sục sôi trong ánh mắt kia.

.


.

Hoàn toàn xa lạ.

.

.

!
Nghiêm Đình cảm thấy tình hình không ổn liền tiến lại, vịn lấy tay Khương Nhã Tịnh khuyên nhủ: "Nhã Tịnh, chúng ta đi——"
Còn chưa nói dứt câu, bất chợt cổ tay Nghiêm Đình bị nắm chặt.

Khương Nhã Tịnh dùng sức kéo Nghiêm Đình về phía cô, chỉ trong tích tắc hai cánh môi đã dán vào nhau trước sự chứng kiến của những người bên cạnh.
Hành động đột ngột khiến Nghiêm Đình mở căng hai mắt.
Toàn thân Diệp Ân như đóng băng tại chỗ.

Cô chết lặng vài giây, trong mắt nổi đầy những sợi tơ máu.
Những người còn lại chỉ biết ngán ngẩm thở dài.

.

.

Dù chỉ là một nụ hôn lướt qua, nhưng gương mặt Nghiêm Đình lúc này đã ửng tràn sắc đỏ.
Khương Nhã Tịnh nghiêng người nhìn Diệp Ân, cô nhận rõ trong đôi mắt kia là muôn vàn phẫn nộ, trong lòng mới thoải mái hơn không ít.
Tận mắt trông thấy nữ nhân của mình vừa hôn người khác, có thể nói đại não Diệp Ân lúc này đã bị mây đen lấp kín toàn bộ.
Xám xịt mịt mờ!
Cô gồng cứng hai tay, toàn thân run rẩy đến lợi hại.

Cứ tiếp tục thế này, cô không biết liệu bản thân còn có thể đứng vững được không hay sẽ ngã quỵ chỉ trong thoáng chốc.
Lồng ngực thoi thóp, bóp nghẹn cô gần như tê liệt.

Cô giương đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chặp Khương Nhã Tịnh, những lời muốn nói như bị thiêu đốt trong cổ họng, không cách nào thốt ra.
Quan sát thái độ Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh câu môi giễu cợt: "Em đang tức giận khi tôi hôn người khác sao?"
Dường như càng thấy Diệp Ân điên tiết, Khương Nhã Tịnh càng hả hê trong lòng.

Cô sấn đến, vỗ nhẹ vài cái lên mặt đối phương: "Em lấy tư cách gì chứ? Tôi chẳng những hôn, mà còn lên giường với cô ta nữa kia!"
"Khương Nhã Tịnh.

.

." Diệp Ân nghiến răng, cánh môi run lên lẩy bẩy: "Cô câm miệng lại cho tôi!!!"

Ý cười sâu hơn, Khương Nhã Tịnh "hừ" lạnh: "Sao nào? Có phải đang tiếc nuối lắm không?"
Cô ghé sát tai Diệp Ân, cười khẽ: "Cô ta cũng không tệ như em nghĩ.

Chí ít khi không có em, cô ta cũng khiến tôi vô cùng thoải mái!"
Diệp Ân sững người.
Bao nhiêu căm phẫn đều bị những lời nói này đánh tan trong nháy mắt.

Thay vào đó là một cảm giác ấm ức không nói nổi thành lời.
Cô không nhịn được nữa, giới hạn cuối cùng của cô đã bị phá vỡ.
Đôi vai run lên, khoé mắt Diệp Ân ứ đọng vài giọt sương tinh khiết.

Dù đã cố kiềm nén, nhưng nó vẫn tuôn xuống ồ ạt tràn lan theo những tiếng nức nở.
"Khốn kiếp.

.

.

! Khương Nhã Tịnh.

.

.

cô cút.

.

.

cút đi cho khuất mắt tôi.

.

.

!!!"
Vốn dĩ đang đứng sát người Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh vừa nghe thanh âm nấc nghẹn liền hoảng hốt đứng lùi ra một bước.
Đập vào mắt cô lúc này chính là gương mặt tràn đầy uỷ khuất của Diệp Ân.

Cô không ngờ Diệp Ân như thế lại rơi nước mắt.

.

.
Diện mạo xinh đẹp hoàn toàn bị vây kín bởi những tầng sương mờ ảo, hai hàng nước nóng ấm lăn dài trên đôi má.
Khiến lồng ngực cô bất tri bất giác vang lên những tiếng búa bổ, nhức nhối điên cuồng.
Chứng kiến Diệp Ân bật khóc tức tưởi, Khương Nhã Tịnh cũng đỏ hoe hai mắt.
"Diệp.

.

.


Diệp Ân.

.

."
Cô đưa tay lên, nhưng chưa kịp chạm vào người đối phương đã bị một bàn tay khác bắt lại.
Là Cố Ninh Mẫn, cô luật sư trừng mắt nhìn Khương Nhã Tịnh, gằn giọng xuống: "Đủ rồi! Cô đừng hϊếp người quá đáng!"
Nghiêng mặt nhìn Cố Ninh Mẫn, Khương Nhã Tịnh mím chặt cánh môi, giãy mạnh tay mình ra: "Thì sao nào? Chuyện của tôi liên quan gì đến cô? Cô nghĩ bản thân thắng được hôm nay liền có thể đấu lại tôi sao?!"
Ngừng một chút, Khương Nhã Tịnh nghiến răng quát: "Viễn vông!!!"
Quay phắt nhìn sang Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ, cô nhíu chặt mi tâm, lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng chứa đầy uy lực: "Tôi sẽ chống mắt xem các người giãy giụa được bao lâu!"
Cố Ninh Mẫn, Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ giữ nguyên trạng thái trầm tĩnh.

Nhưng trong khoảnh khắc nào đó, rõ ràng là hai bên thái dương của cả ba người đều giật lên vì lời tuyên bố này.
Không thể không nói, bộ dáng cường liệt của Khương Nhã Tịnh quả thật rất đáng sợ.

.

.

!
Dứt lời, Khương Nhã Tịnh đánh mắt nhìn sang Diệp Ân, cảm thấy đối phương đã suy sụp hoàn toàn cô cũng không đành lòng nói thêm những lời đay nghiến.
Cũng không dám đến gần.

.

.

sợ sẽ làm tinh thần Diệp Ân càng xấu đi.

.

.
Diệp Ân vẫn đứng lặng một bên, sắc mặt sa sút trầm trọng, nước mắt vẫn rơi rớt như không tự chủ.
Cô có thể lắng nghe rất rõ từng tiếng giày cao gót giẫm nhẹ trên nền đất.

Khương Nhã Tịnh cùng Nghiêm Đình cứ thế đã rời đi.
"Diệp Ân." Cố Ninh Mẫn rút khăn giấy từ trong túi xách đưa đến tay Diệp Ân: "Em lau khô mắt trước đi.

.

."
Nhưng Diệp Ân dường như không nghe thấy, cô ảm đạm thất sắc, không mảy may cử động.
Liễm Văn thấu hiểu.

Cô thở nhạt một hơi, tiến đến ôm lấy Diệp Ân nhẹ nhàng vỗ về.
Chỉ khi cảm nhận được hơi ấm, Diệp Ân mới có thể thoả sức khóc thật to, tiếng nấc của cô như thể cuốn trôi đi mọi nỗi đau mà bản thân đang cố đè nén.

Đứng bên cạnh quan sát, Chung Giai Kỳ cùng Cố Ninh Mẫn đưa mắt nhìn nhau.

Cảnh tượng này khiến các cô cũng không tránh khỏi một phen đau lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận