Thời điểm về đến nhà riêng, Khương Nhã Tịnh như nổi cơn thịnh nộ muốn phát tiết hết những uất hận trong lòng.
Tôn nghiêm, thanh nhã gì gì đó, hết thảy đều bị cô vứt bỏ không chút thương tiếc.
Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, Khương Nhã Tịnh đã điên loạn đập phá tất cả đồ đạc trước sự chứng kiến của những người hầu kẻ hạ.
Họ làm việc ở đây bao lâu, cũng chưa bao giờ được biết vị tiểu thư ôn nhu nội liễm như Khương Nhã Tịnh còn có thể phát hoả khủng khϊếp đến nhường này!
Từng âm thanh "loảng xoảng" vang lên, khiến ai nấy đều không khỏi kinh sợ.
Nghiêm Đình không can thiệp, cô chỉ đứng một bên thở dài.
Chỉ đến khi bàn tay nõn nà của Khương Nhã Tịnh bị mảnh vỡ bình hoa sứ cắt trúng, cô mới hoảng hốt tiến đến bên cạnh.
"Nhã Tịnh! Em có sao không?" Nghiêm Đình khẩn trương cầm lấy tay Khương Nhã Tịnh.
Bất chấp vết thương trên mu bàn tay chảy máu không ngừng, Khương Nhã Tịnh chỉ bưng kín mặt mình bật khóc nức nở.
Nghiêm Đình đau lòng ôm lấy Khương Nhã Tịnh, cô ra hiệu bằng mắt cho đám người hầu, bảo họ lui ra.
Phòng khách rộng lớn lúc này chỉ còn lại hai người.
Nghiêm Đình ghì chặt Khương Nhã Tịnh, nhẹ giọng vỗ về: "Được rồi.
Đừng khóc nữa.
.
."
Bàn tay vẫn ôm lấy mặt, Khương Nhã Tịnh càng khóc càng to.
Cô khóc rất lâu, khóc đến khi cổ họng khô khốc, cả gương mặt đều lem luốc đến khó coi mới chịu dừng lại.
Vừa thấy Khương Nhã Tịnh ngưng khóc, Nghiêm Đình ngay lập tức cầm lấy bàn tay bị thương, cất giọng lo lắng: "Nhã Tịnh, để chị xử lý vết thương của em trước đã."
"Không sao." Giọng nói Khương Nhã Tịnh trộn lẫn vài tiếng sụt sịt: "Để em một mình được rồi.
Chị về đi."
Nghiêm Đình không đồng ý: "Tâm trạng em thế này, chị đương nhiên không thể để em một mình!"
Cô tiếp tục nắm lấy tay Khương Nhã Tịnh, nhưng rất nhanh đã bị gạt ra: "Nghiêm Đình.
Chị trở về xem xét giúp em, em muốn kháng nghị."
Nghiêm Đình nghe xong liền rơi vào trầm lặng.
Sau phiên toà phúc thẩm, muốn kháng nghị cũng không phải chuyện dễ dàng.
Huống hồ.
.
.
cứ thế này chẳng phải đang chèn ép người khác quá mức rồi sao?
Từ biểu cảm băn khoăn của Nghiêm Đình, Khương Nhã Tịnh không khó đoán ra nữ nhân này đang quan ngại điều gì, cô liền nói: "Chị quên rằng bác của em là ai sao? Phiên toà thứ 3 chắc chắn sẽ diễn ra, em muốn chị dốc toàn bộ sức lực để cãi thắng vụ này, có được không?"
Trước đó, Nghiêm Đình vì vụ kiện lần này đã hao tốn không ít tâm tư.
Đồng thời cô cũng điều tra ra được một chuyện, hoá ra.
.
.
Khương Nhã Tịnh thật sự có giao dịch ma tuý!
Không thể không nói, từ trước đến nay bản thân cô có bao nhiêu cương trực, cô chính là người hiểu rõ nhất.
Nhưng vì Khương Nhã Tịnh, cô đã không ngại đứng ra nhận vụ kiện này, thậm chí còn giúp Khương Nhã Tịnh vu khống phía cảnh sát.
.
.
Thú thật, sau khi biết phía cảnh sát kháng cáo, không hiểu sao trong lòng cô lại phân ra hai luồn mong đợi.
Cô nửa muốn giúp Khương Nhã Tịnh, nhưng nửa còn lại trong vô hình rất muốn phía cảnh sát kháng cáo thành công.
Cũng có nghĩa là.
.
.
chính bản thân cô cũng không hoàn toàn đồng tình những việc làm của Khương Nhã Tịnh!
Những tưởng mọi chuyện đã xong xuôi, không ngờ Khương Nhã Tịnh còn muốn tiếp tục kháng nghị, khiến cô cũng có chút khó xử.
"Nhã Tịnh.
.
.
hay là dừng lại có được không? Phía cảnh sát.
.
.
họ cũng chỉ vì nhiệm vụ——"
Khương Nhã Tịnh lớn tiếng cắt ngang: "Em không căm ghét họ vì họ là cảnh sát!"
Bao nhiêu phẫn uất đều lộ rõ trong ánh mắt cô lúc này: "Nếu không phải vì họ bày ra đủ trò.
.
.
em cùng Diệp Ân chắc chắn sẽ không đi đến kết cục này!"
Cô không tự cho mình là thông minh, nhưng mắt quan sát của cô trước giờ luôn rất tốt.
Cô hoàn toàn có thể cảm nhận được nữ nhân của mình thuần khiết như thế nào kể từ khoảnh khắc đầu tiên cô được gặp lại!
Liên kết từng chuyện, cô tin chắc thời điểm Diệp Ân đến trường BD hoàn toàn không hay biết về nhiệm vụ mình đang chấp hành.
Nói chính xác một chút, Diệp Ân cũng chỉ là con cờ do phía cảnh sát thao túng.
.
.
!
Không tính đến những vấn đề vụn vặt, chỉ tính riêng vào thời điểm diễn ra cuộc giao dịch ở bìa rừng, cô càng đủ căn cứ để xác định suy luận của bản thân là không sai!
Chắc chắn là như vậy!
Cho nên, mọi uất hận mà cô đang gánh chịu, tất cả đều là lỗi của phía cảnh sát gây ra.
.
.
Cô đương nhiên không muốn bỏ qua dễ dàng như thế!
Nếu không phải tại họ.
.
.
thì lúc nãy.
.
.
lúc nãy cô đã không phải chứng kiến nữ nhân của mình khổ sở rơi nước mắt!
Sở dĩ cô điên loạn đến mức này.
.
.
cũng chính vì điều đó.
.
.
Chính vì cô không chịu được khi nhìn thấy cảnh tượng đau lòng kia.
.
.
!
Kể từ ngày cô biết được thân phận thật sự của Diệp Ân, cho đến tận lúc này cô cũng chỉ mong mỏi duy nhất một điều.
Đó là, cô mong Diệp Ân sẽ bất chấp tất cả mà tìm đến cô.
Sẽ không vì bất cứ ai, không vì bất cứ điều gì mà chọn cách rời xa cô.
.
.
Chỉ cần Diệp Ân chịu thừa nhận mọi cảm xúc của thời gian qua đều là chân thực, cô tin chắc bản thân sẽ mở rộng vòng tay chào đón nữ nhân mình yêu một lần nữa.
Nhưng tại sao.
.
.
tại sao lại mang những tổn thương đến cho cô hết lần này đến lần khác?!
Cô luôn tự hỏi.
.
.
đối với Diệp Ân, cô rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng?
Nhưng đáng nói nhất, Cố Ninh Mẫn cùng Diệp Ân đã phát sinh mối quan hệ gì? Vấn đề này luôn khiến cô không ngừng trăn trở.
Vào hôm giáp mặt tại quán bar, cô có thể nhìn rõ sự khẩn trương Diệp Ân dành cho Cố Ninh Mẫn, khiến cô cả đêm không tài nào ngủ được!
Lại nói, thái độ Cố Ninh Mẫn hôm nay cũng có chút khác thường.
.
.
càng gây cho cô cảm giác vô cùng khó chịu!
Chẳng lẽ.
.
.
Diệp Ân vì muốn quên đi một nữ nhân thâm độc như cô mà vội vàng tìm đến Cố Ninh Mẫn.
.
.
?
Có thể không.
.
.
? Nếu đúng thật như vậy cô phải làm thế nào?
Nội tâm đau nhói, Khương Nhã Tịnh mệt mỏi ngồi uỵch xuống sofa.
Cô xoa nhẹ mi tâm, cố gắng không nghĩ đến những chuyện làm bản thân không thoải mái.
Nghiêm Đình cảm nhận được tinh thần Khương Nhã Tịnh không tốt nên cũng không nói thêm.
Cô ngồi xuống bên cạnh, khẽ thở một hơi dài: "Nhã Tịnh, xử lý vết thương trước có được không?"
Khương Nhã Tịnh quay sang, nhìn nhìn Nghiêm Đình, nói: "Lúc nãy.
.
.
em xin lỗi.
Em vì muốn khiêu khích Diệp Ân nên đã.
.
."
Có chút khó nói, Khương Nhã Tịnh chợt dừng lại.
Nghiêm Đình mỉm cười thấu hiểu: "Chị biết.
Em đừng để tâm, chị không trách em đâu."
Nhận được nụ hôn từ nữ nhân mình yêu thích theo cách này, Nghiêm Đình đương nhiên không tránh khỏi mất mát.
Thế nhưng, nếu Khương Nhã Tịnh có thể vì vậy mà dễ chịu hơn, cô cam tâm tình nguyện.
Nghĩ đến một chuyện, Nghiêm Đình lo lắng: "Gần đây tâm trạng của em rất tệ.
Chị cảm thấy em dễ bị kích động hơn lúc trước rất nhiều.
.
."
"Em hiểu." Khương Nhã Tịnh rũ mắt: "Có lẽ em cần thời gian để bình ổn trở lại."
Khương Nhã Tịnh làm sao không nhận ra điều này.
.
.
Càng chứng thực cô yêu Diệp Ân muốn phát điên lên được.
.
.
!
Suốt 30 năm tồn tại, cô đã trải qua không ít thăng trầm, cô còn nghĩ sẽ không còn nỗi đau nào có thể khiến cô gục ngã.
Nhưng Diệp Ân đã chứng minh cho cô thấy, ý nghĩ đó của cô hoàn toàn sai lầm!
Phải.
Khương Nhã Tịnh, cô chính là yêu đến phát điên mất rồi.
.
.
!
Ngẫm nghĩ một lúc, Khương Nhã Tịnh lại quay sang Nghiêm Đình, lắng giọng hỏi: "Nghiêm Đình.
.
.
chị có thể giúp em một chuyện được không?"
Quan sát thái độ dè dặt kia, Nghiêm Đình khẽ cười: "Em sao vậy? Cứ nói xem, có bao giờ chị từ chối giúp đỡ em điều gì không nào?"
Tuy biết là vậy, nhưng riêng vấn đề này Khương Nhã Tịnh còn chưa nói ra đã cảm thấy bản thân rất quá đáng.
Thế nhưng, cô biết người giúp được cô trong tình huống này chỉ có thể là Nghiêm Đình.
.
.
"Em muốn.
.
.
em muốn chị giả vờ làm người yêu em, có được không?" Áy náy nhìn đối phương, Khương Nhã Tịnh nhỏ giọng ấp úng.
Nghiêm Đình: ".
.
."
Không cần suy đoán nhiều, cô đương nhiên hiểu rõ Khương Nhã Tịnh đang muốn làm gì.
Và mục đích của việc làm này là vì ai.
.
.
!
Bất quá, từ tận sâu đáy lòng cô rất rất muốn loại bỏ hai từ "giả vờ" kia ra khỏi câu nói vừa rồi.
.
.
Giấm chua thế này.
.
.
cô không biết liệu bản thân có chịu đựng nổi hay không nữa.
.
.
?
Chán chết đi mất.
.
.
!!!.