Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


Tường tận quan sát nét mặt Nghiêm Đình, Khương Nhã Tịnh thấp giọng, nói: "Em xin lỗi.

Có phải làm khó chị rồi không?"
"Không có." Nghiêm Đình khẽ lắc đầu: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, chị đương nhiên sẽ giúp em."
Quả thật là làm khó cô rồi.

Nhưng biết sao được, nếu bây giờ từ chối chỉ sợ tâm trạng Khương Nhã Tịnh sẽ càng tệ hơn.

Nhưng nói thật lòng thì cô cũng không muốn từ chối.
Đây chính là cơ hội để cô có thể gần gũi nữ nhân mình yêu.

.

.

chỉ cần luôn theo sát bên cạnh Khương Nhã Tịnh, nói không chừng sẽ diễn giả thành thật thì chẳng uổng công một tẹo nào!
Nghĩ vậy, Nghiêm Đình cũng nhẹ lòng hơn.

"Cảm ơn chị.

.

." Nhận được sự đồng ý, Khương Nhã Tịnh an tâm mỉm cười.
Nghiêm Đình ngay sau đó cũng khuyên nhủ: "Nhã Tịnh.

.

.

chị không phải muốn can thiệp chuyện riêng tư của em, nhưng giao dịch ma tuý chính là phạm pháp.

.

."
Cứ cho rằng cô không ngại đối đầu với phía cảnh sát, nhưng đi đêm ắt có ngày gặp ma.

Mặc dù trước đó Khương Nhã Tịnh đã kiên quyết gạt bỏ lời khuyên từ Nghiêm Đình, nhưng lần này cô vẫn muốn chân thành nhắc nhở.
Hiển nhiên, những lời này đối với Khương Nhã Tịnh chưa bao giờ có tác dụng.

Cô chỉ rũ mi, nhạt giọng đáp: "Mọi chuyện em làm đều là có lý do.

Em biết chị quan tâm em, nhưng em vẫn mong rằng chị sẽ không can thiệp quá nhiều, có thể chứ?"
"Được rồi." Nghiêm Đình biết nói thêm cũng vô dụng, chỉ đành gác lại vấn đề: "Chị sẽ không can thiệp.

Nhưng bất cứ lúc nào cần đến chị em cứ việc lên tiếng."
Những lời nói vừa xuất phát từ Nghiêm Đình, cũng chính là những lời Khương Nhã Tịnh luôn khao khát muốn được nghe từ chính miệng người cô yêu.

.

.
Khiến cô không thể không chạnh lòng.
Người bên cạnh cô lúc này, chẳng phải nên là Diệp Ân sao.


.

.

?
Càng nghĩ, Khương Nhã Tịnh càng nhớ nhung ai đó đến cồn cào trong lồng ngực.
Cô không biết Diệp Ân hiện giờ đang làm gì, đang ở đâu.

.

.

?
Sau khi khóc xong.

.

.

có phải đã căm ghét cô nhiều lắm hay không?
Có phải đã tin rồi không.

.

.

? Tin rằng cô mới đó đã lên giường cùng với Nghiêm Đình.

.

.

?
Nếu tin thì cũng phải thôi.

.

.

vì trong mắt Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh tự hiểu bản thân có bao nhiêu tệ hại!
Nhưng mà chờ đã.

.

.

Liệu Diệp Ân có vì chuyện này mà đau lòng đến mức tuyệt vọng hay không?
Cố Ninh Mẫn thế nào? Cô ta có phải sẽ luôn bên cạnh Diệp Ân trong đoạn thời gian này để vỗ về an ủi?
Sau đó thì.

.


.
Nghĩ đến đây, hệ thần kinh trong đại não giật giật liên hồi, Khương Nhã Tịnh hoảng hốt đứng phắt dậy.
Hành động bất ngờ khiến Nghiêm Đình không khỏi kỳ lạ: "Nhã.

.

.

Nhã Tịnh, có chuyện gì rồi sao?"
Bàn tay Khương Nhã Tịnh run rẩy, trong đầu cô chỉ toàn những hình ảnh xích loã của hai nữ nhân kia, khiến cô bức bối đến khó thở.
"Không.

.

.

không được.

.

.

!" Cô lấy tay vuốt nhẹ mi tâm, nỗ lực tống khứ những ý nghĩ đáng ghét đang hình thành trong tâm trí.
Đến lúc này Nghiêm Đình cũng vội đứng lên, vịn lấy tay Khương Nhã Tịnh, lo lắng hỏi: "Nhã Tịnh, em sao vậy?"
Gần như không còn tâm trạng để chú ý người bên cạnh, Khương Nhã Tịnh lập tức lấy ra điện thoại gọi cho Châu Lễ.
"Tiểu thư." Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
"Châu Lễ, anh bố trí người theo dõi Cố Ninh Mẫn giúp tôi.

Theo sát một chút, nhất cử nhất động của cô ta tôi đều muốn biết." Khương Nhã Tịnh phân phó.
"Vâng." Châu Lễ đáp.
Nghiêm Đình lúc này mới sáng tỏ, cô nhìn sắc mặt căng thẳng của Khương Nhã Tịnh chỉ khẽ bật cười.

Thật không ngờ nữ nhân này khi yêu.

.

.

toàn thân lại toát ra mùi giấm nồng nặc như vậy.
Hoàn toàn mất đi phong thái cao lãnh mà cô từng biết!
Cúp máy xong, Khương Nhã Tịnh nghe thấy tiếng cười liền quay sang, xị mặt nói: "Chị cười nhạo em có đúng không? Nhưng em mặc kệ.

Em.

.

.


em không cam tâm! Em thật sự.

.

."
Hơi cúi thấp mặt, cô nhỏ giọng nói tiếp: "Em thật sự rất yêu Diệp Ân.

.

.

em không muốn cô ấy thuộc về bất cứ ai ngoài em cả."
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Diệp Ân lên giường cùng nữ nhân khác, đại não của cô gần như đã muốn nổ tung lên rồi!
Nghe xong, Nghiêm Đình bĩu môi, bày ra bộ dáng uể oải: "Chết mất! Nhã Tịnh a, em cứ thẳng thắn thế này không sợ chị đau lòng đến ngất luôn sao?"
Dáng vẻ này khiến Khương Nhã Tịnh không khỏi buồn cười, cô giải thích: "Em chỉ là không muốn gieo rắc hy vọng cho chị.

.

.

thẳng thắn sẽ tốt hơn, chí ít sẽ không làm tổn hại đến mối quan hệ của chúng ta."
Nghĩ đến một chuyện, cô lại hỏi: "Trước giờ em vẫn thắc mắc, suốt những năm chị sang Anh chẳng lẽ không yêu thích ai khác ngoài em sao?"
"Ừm." Nghiêm Đình gật đầu khẳng định: "Chị không.

Ngoài em ra, chị chưa từng động tâm với bất kỳ ai."
Vốn chỉ muốn hỏi thăm theo lẽ thường tình, nhưng không ngờ Nghiêm Đình lại trả lời quá mức nghiêm túc.

Hơn nữa còn dùng ánh mắt thâm tình nhìn chằm chặp Khương Nhã Tịnh khiến cô cũng có chút mất tự nhiên.
Cô vội lảng tránh, chuyển đổi đề tài: "À phải rồi, em dự tính sẽ nhờ bác dùng các mối quan hệ giải quyết giúp em đơn kháng nghị.

Lần này, hy vọng có thể khiến Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ thua đến thảm hại.

Chị giúp em được chứ?"
Nghiêm Đình gật nhẹ đầu: "Được rồi.

Nhưng trước mắt xử lý vết thương trên tay em trước đã, để như vậy không tốt."
Nói rồi liền tìm đến vị trí tủ thuốc, Nghiêm Đình lấy ra một số vật dụng y tế, mang lại ghế sofa ngồi khử trùng vết thương giúp Khương Nhã Tịnh.
Mặc dù động tác Nghiêm Đình rất dịu dàng, nhưng Khương Nhã Tịnh vẫn nhíu mày trong suốt quá trình vì đau rát.
Đến khi bàn tay đã được băng bó cẩn thận, Khương Nhã Tịnh mới thả lỏng cơ mặt, nói: "Cảm ơn chị.

Chị cũng nên trở về nghỉ ngơi đi.

Em phải về Khương gia để giải quyết một số chuyện."
"Ừm." Nghiêm Đình đứng lên: "Bất cứ lúc nào cần thiết cứ gọi cho chị."
Hai người cứ thế tạm biệt nhau, Khương Nhã Tịnh lái xe về Khương gia để bàn bạc kế hoạch tiếp theo cùng ba mình.
*
Một tuần sau
Vào giờ tan tầm, bốn nữ nhân cùng đến điểm hẹn tại một quán nước gần văn phòng làm việc của Cố Ninh Mẫn.
Buổi hẹn hôm nay là do Cố Ninh Mẫn sắp xếp, vì mối quan hệ rộng rãi nên cô nhận được thông tin quan trọng, lập tức gọi cho hai người bạn của mình đến đây để nắm rõ tình hình.
Sau khi gọi nước xong, Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ nghe Cố Ninh Mẫn nói mà không khỏi bất an, mặt mày ai nấy đều trở nên nghiêm trọng.
"Cô ta hẳn là điên rồi! Cái này còn không phải là cậy thế hϊếp người sao?!" Chung Giai Kỳ tức tối.
Liễm Văn trầm thấp thở dài.

Tuần trước, khi nghe thấy giọng điệu hùng hổ kia cô đã lường trước Khương Nhã Tịnh sẽ không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy!
Có trách thì trách gia tộc họ Khương quá mức lớn mạnh, hai người các cô so với họ cũng chỉ là con cá nằm giãy giụa trên tấm thớt gỗ.

.

.


Chắc chắn phiên toà tiếp theo Khương Nhã Tịnh đã suy tính kỹ lưỡng, các cô sẽ khó tránh lành ít dữ nhiều.
Quan sát nét mặt thất thường của Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ, Diệp Ân dường như có thể hiểu được tình hình đang chuyển biến rất xấu.
Cô quan tâm: "Không còn cách nào khác sao? Em có thể giúp được gì cho hai người không?"
Trải qua chuyện lần trước, cô đã chân chính hiểu rõ cái gì gọi là quyền lực, cái gì gọi là người có tiền và có địa vị trong xã hội.
Sau vụ kiện đó, Khương Nhã Tịnh vẫn nhởn nhơ bình thản, hoàn toàn không xảy ra bất cứ trở ngại nào.
Cho nên, việc cô làm nhân chứng cũng chỉ là hành động giúp Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ tự vệ, hoàn toàn không phải tấn công Khương Nhã Tịnh.
Mặc dù nội tâm không ngừng khổ sở, nhưng cô rất biết cân nhắc, việc gì nên làm và việc gì không nên làm.

.

.
Cô cũng rất mong muốn Khương Nhã Tịnh sẽ dừng tay lại.

.

.

!
"Vô ích thôi." Cố Ninh Mẫn nói: "Tôi nghe nói việc này đã có Khương Vỹ nhúng tay vào, nên đơn kháng nghị được thông qua rất nhanh.

Thế lực của ông ta trong bộ máy nhà nước thế nào mọi người cũng biết rõ.

.

.

phần thắng của chúng ta lần này sẽ chỉ là con số 0 tròn trĩnh."
Tiếng thở dài bất lực vang lên, cả gương mặt hai nữ cảnh sát đều trầm xuống.
Không ngờ Khương Nhã Tịnh lại ghim hận đến mức này.

.

.
Chỉ vì muốn trả đũa bọn họ mà không ngại huy động nhiều thế lực tay to mặt lớn!
Suốt cả buổi ngồi trao đổi với nhau, vẻ ảm đảm không ngừng ẩn hiện trên gương mặt hai nữ cảnh sát.
Diệp Ân theo đó cũng chẳng vui vẻ được tẹo nào.
Trong lúc ba nữ nhân kia ngồi than vắn thở dài, cô đã âm thầm đưa ra một quyết định.
Mặc dù không biết quyết định này có phải sai lầm hay không.

.

.

có biến cô thành kẻ hèn mọn trong mắt Khương Nhã Tịnh hay không.

.

.

?
Nhưng kể cả thành công hay thất bại, cô vẫn muốn dốc sức giúp đỡ hai vị đại tỷ của mình.

Và hơn tất cả, cô không muốn Khương Nhã Tịnh dùng thế lực để chèn ép người khác, đã sai càng thêm sai.

.

.

Càng lúc càng biến bản thân trở nên tàn độc lãnh khốc!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận