Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


Kết thúc buổi hẹn, Diệp Ân tạm biệt Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ sau đó lái xe đưa Cố Ninh Mẫn trở về nhà.

Xác nhận Cố Ninh Mẫn đã vào nhà an toàn, cô nhanh chóng phóng xe rời đi.

Nhưng điểm đến của cô lúc này không phải nhà của mình, mà lại là nhà riêng của Khương Nhã Tịnh.
Thời điểm chiếc Bentley dừng lại trước ngôi biệt thự khang trang, vệ sĩ gác bên ngoài đứng quan sát một lúc liền tiến lại, hạ thấp người nhìn Diệp Ân qua khung cửa kính.
Hắn nhắc nhở: "Chào cô, nơi này không được đỗ xe."
Nơi Diệp Ân đang đỗ xe là gần sát vách tường bên ngoài ngôi biệt thự, cách vị trí cổng chính tầm 3 mét.

Vốn muốn gọi hẹn Khương Nhã Tịnh từ trước, nhưng vì sợ đối phương không bắt máy, hoặc biết cô tìm đến sẽ cố ý tránh mặt nên đành phải đến đây chờ sẵn.

Bất quá, cô không ngờ ngay cả việc đỗ xe trước cổng cũng khó khăn như vậy.

.

.

!
"Xin lỗi.

Tôi đến đây là để tìm gặp Khương tiểu thư." Diệp Ân mỉm cười ôn hoà.
Nghe xong, nam vệ sĩ liền nheo chặt hai mắt, hắn nhìn tổng thể Diệp Ân một lượt, cẩn thận đánh giá.
Nữ nhân xinh đẹp, cao ráo, ăn mặc cũng rất chỉn chu thanh nhã.

Huống hồ, chiếc Bentley cô đang ngồi cũng là loại siêu xe tầm cỡ, lại thêm khí độ trầm ổn vốn có của cô khiến hắn càng không thể xem thường.
Nhưng đáng nói hơn, nhìn cô thế nào cũng có chút quen mắt.

.

.
Hắn ngờ ngợ nhớ ra, nữ nhân này chính là người lần trước đi bên cạnh Khương Nhã Tịnh, lập tức chuyển sang thái độ cung kính: "Xin.

.

.

xin lỗi vì đã không nhận ra cô sớm hơn.

Bây giờ tôi sẽ vào trong báo với tiểu thư một tiếng."
Nghe hắn nói, Diệp Ân liền biết Khương Nhã Tịnh đang có mặt ở bên trong, cô cười nhã nhặn: "Không cần.

Tôi muốn tạo bất ngờ cho cô ấy, anh có thể giúp tôi mở cổng được chứ?"
Lần trước hắn trông thấy Khương Nhã Tịnh cùng Diệp Ân vừa bước xuống xe đã nắm lấy tay nhau, thân mật trò chuyện như thế nào.

Nên khi nghe cô nói vậy, hắn đương nhiên không chút nghi ngờ, cúi đầu đáp một tiếng sau đó vội vàng chạy đến mở cổng.
Diệp Ân cứ thế lái xe vào trong, cô không ngờ bản thân lại có thể.


.

.

đột nhập nhà người khác một cách dễ dàng như vậy.
Bất quá.

.

.

đột nhập thế này là hợp pháp không phải sao? Đường hoàng tiến thẳng vào cổng chính, cô cũng không hề trèo tường a!
Mang theo tâm trạng hồi hộp, Diệp Ân bước xuống xe hít sâu vài hơi rồi thở ra.

Cô ngẩng cao đầu nhìn ngôi biệt thự lấp lánh ánh đèn ở trước mắt, trong lòng không khỏi rầu rĩ.
Quyết định của cô.

.

.

chính là muốn ra mặt giúp Liễm Văn cùng Chung Giai Kỳ, mục đích cô đến đây là để khẩn cầu Khương Nhã Tịnh rút lại đơn kháng nghị.
Thật không biết khi nhìn thấy mặt cô, Khương Nhã Tịnh có nhẫn tâm gọi vệ sĩ để tống cổ cô ra khỏi đây không nữa.

.

.

?
Có xem cô là kẻ mặt dày.

.

.

hèn mọn không biết liêm sỉ hay không.

.

.

?
Nhưng cô vẫn muốn thử, dù chỉ một tia hy vọng cô cũng mong muốn Khương Nhã Tịnh sẽ niệm tình mà bỏ qua cho hai người bọn họ.
Sau khi ổn định tinh thần, Diệp Ân tức tốc tiến vào bên trong trước sự cung kính của người hầu kẻ hạ.

Hầu hết những người có mặt ở đây đều nhớ rõ diện mạo của cô nên không ai phản ứng.
Một phần vì nhan sắc của cô quá đỗi thu hút, nhìn qua một lần có thể ghi nhớ rất lâu.


Một phần vì lần trước tiểu thư của bọn họ đối với cô có bao nhiêu thân mật, bọn họ đều chú ý hết thảy.
Vì không biết chính xác Khương Nhã Tịnh đang ở vị trí nào, Diệp Ân hỏi đám người hầu thì được biết 15 phút trước nữ nhân của cô đã từ thư phòng trở về phòng ngủ.
Cô nhanh chóng bước lên cầu thang, dựa vào trí nhớ của mình tiến lên lầu 1, chỉ cần rẽ sang phải liền có thể đến trước cửa phòng Khương Nhã Tịnh.
Đứng ở bên ngoài, Diệp Ân không ngừng thấp thỏm.

Cô nâng tay lên, muốn gõ cửa nhưng lại cảm thấy không thích hợp.
Vì nếu phát hiện người bên ngoài là cô, ngộ nhỡ Khương Nhã Tịnh không muốn đón tiếp thì phải làm thế nào?
Nghĩ rồi, Diệp Ân trực tiếp vặn tay nắm cửa, cũng may mắn là Khương Nhã Tịnh không khoá chốt nên chỉ trong nháy mắt cánh cửa đã được mở ra.
Cảm giác hồi hộp càng dâng cao rõ rệt, khiến Diệp Ân nơm nớp không yên.
Khương Nhã Tịnh vốn ngồi tựa lưng lên thành giường an tĩnh đọc sách, vừa nghe tiếng mở cửa cô lập tức nhíu mày.
Những tưởng là người hầu trong nhà, cô vừa mở hé miệng nhưng chưa kịp nói gì thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Hai mắt mở to, nhịp tim trong lồng ngực gia tốc đến mất kiểm soát.
Sự xuất hiện của Diệp Ân khiến Khương Nhã Tịnh không khỏi bàng hoàng.
Quyển sách trên tay cũng từ từ rơi xuống.
Nữ nhân trên giường hiện tại chỉ mặc một chiếc váy lụa mỏng tanh, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Ân chứng kiến Khương Nhã Tịnh trong bộ dáng thế này.

.

.
Khó tránh tâm trí lại liên tưởng đến nhiều chuyện.

.

.

sắc mặt vô thức đỏ rần lên trông thấy.
Lại quan sát biểu tình trên gương mặt kia, nội tâm Diệp Ân rối tung thành một mớ hỗn độn.
Cô không biết Khương Nhã Tịnh rốt cuộc là đang vui, đang buồn, hay đang tức giận khi nhìn thấy cô có mặt tại nơi này.

.

.
Bất quá, cô cũng không muốn nghĩ nhiều.

Cô vội thu lại tâm tình, sau khi đóng cửa lại liền tiến đến, chủ động mở miệng: "Nhã.

.

.

Khương tiểu thư.

.

.


tôi xin lỗi vì đã vào đây mà không xin phép.

Nhưng tôi có chuyện quan trọng muốn tìm gặp cô.

.

."
Nghe được chất giọng trầm khàn đầy quen thuộc, Khương Nhã Tịnh liền biết đây không phải là mơ.

.

.
Nữ nhân mà cô không ngừng mong nhớ, thực sự đang đứng trước mặt cô, đang tiến đến bên cạnh cô từng chút một.
Cổ họng ứ nghẹn, khiến cô muốn bật khóc ngay lập tức.

Thế nhưng, cô biết bản thân phải kiềm lại, không nên thể hiện sự yếu đuối ở trước mặt nữ nhân này!
Vì qua giọng điệu vừa rồi, cô không khó nhận ra.

.

.

mục đích Diệp Ân đến đây hoàn toàn không như cô mong muốn!
Không phải vì nhớ cô.

.

.

cũng không phải vì hàn gắn.

.

.

mà chính là vì hai nữ cảnh sát kia!
Muốn cô không đau lòng sao.

.

.

?
Cô không làm được!!!
"Em muốn tự giác biến ra khỏi đây, hay muốn tôi gọi vệ sĩ?" Sau khi trấn tĩnh bản thân, Khương Nhã Tịnh cất giọng băng lãnh.
Tràn ngập trong mắt cô lúc này là một sự thất vọng.

.

.

não nề đến khó hình dung!
Đối diện với vẻ mặt âm trầm của Khương Nhã Tịnh, có trời mới biết Diệp Ân đau đớn đến nhường nào!
Nhưng đã đến đây rồi, cô không thể để bản thân trở về tay không thế này được.


.

.

Mặt dày một chút cũng không sao.

.

.

quan trọng là phải đạt được mục đích!
Tiến gần thêm một bước đến bên cạnh giường, Diệp Ân lúc này chỉ còn cách Khương Nhã Tịnh tầm một sải tay, cô rũ mi, nói: "Khương tiểu thư, cô có thể.

.

.

có thể rút đơn kháng nghị được không? Là tôi có lỗi với cô, không liên quan đến họ.

.

."
Khương Nhã Tịnh nhíu mày, ba chữ "Khương tiểu thư" này khiến cô nghe quá mức chối tai.

Không dễ chịu chút nào!
Cô "hừ" nhạt: "Em cho tôi một lý do đi, tại sao tôi phải rút đơn?"
Diệp Ân cúi thấp mặt, cô thở dài: "Cứ xem như.

.

.

xem như niệm chút tình cũ của chúng ta có được không?"
Nghe đến đây, Khương Nhã Tịnh liền duỗi tay túm lấy cổ áo Diệp Ân kéo xuống.
Một chân Diệp Ân lập tức quỳ lên giường, hai tay chống xuống.

Đối diện với gương mặt Khương Nhã Tịnh chỉ gần trong gang tấc, cô trợn tròn hai mắt kinh ngạc.
Rối loạn hô hấp.

.

.
Khương Nhã Tịnh cười nhẹ: "Chút tình cũ đó là gì? Sao tôi không nhớ nhỉ.

.

.

? Nhưng nếu em có thể giúp tôi nhớ lại, biết đâu tôi sẽ cân nhắc lời đề nghị này."
Lời lẽ mập mờ, nhưng Diệp Ân hoàn toàn hiểu rõ.
Cô vừa mở hé môi, còn chưa kịp nói lời nào đã thấy sắc mặt Khương Nhã Tịnh tối xuống.
Nhưng khoé môi lại giương lên ý cười: "Dù sao hôm nay Nghiêm Đình cũng có việc bận mất rồi.

Để em thay thế cô ta một ngày làm tôi vui vẻ vậy.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận