Cả lớp ồ ồ cả lên, Tưởng Doanh huýt sáo vài cái.
"Nói hay lắm! Xứng đáng làm học trò của cô Khương a!"
Tiếng ồn văng vẳng khiến lớp học trở nên náo nhiệt, cười đùa rôm rả.
Riêng Khương Nhã Tịnh bị đứng hình vài giây trước câu nói cùng với nụ cười kia.
Cô ngẩn người.
Sau đó cười nhàn nhạt: "Diệp Ân, cảm ơn em."
Nghiêng mặt tựa vào lòng bàn tay mình, Diệp Ân lại cười, cười rất tinh quái.
Cô nói: "Không cần cảm ơn.
Cô chỉ cần cho em một điều kiện là được rồi."
Cả lớp im bặt, ngóng mắt nhìn Diệp Ân.
Khương Nhã Tịnh hơi nhướn mi, ngỏ ý muốn nghe cô nói tiếp.
Ý cười trên môi Diệp Ân kéo căng hơn, cô ngoắc môi, nói: "Ngày mai cô đừng phạt em là được."
Khương Nhã Tịnh: ".
.
."
Cô nhóc ma mãnh!
Lần này Khương Nhã Tịnh thật sự bị chọc cười, cô cúi thấp đầu, lấy tay che hờ khuôn miệng, bật cười khe khẽ.
Từng ngón tay trắng nõn thon dài vươn lên, hời hợt chắn ngang nụ cười tươi tắn.
Diệp Ân thầm nghĩ, chỉ một nụ cười thôi, có cần e lệ đến vậy không?
Tiếc nuối cả một nụ cười không muốn người khác nhìn thấy sao?
Bị che mất rồi kia kìa!
Cô bĩu môi, thoáng chút mất mát.
Thời điểm bàn tay kia vừa hạ xuống, Khương Nhã Tịnh nhìn Diệp Ân, ánh mắt chan hoà.
Cô nhẹ gật đầu, thay cho lời đồng ý.
Cả lớp lại một phen cười rộ, Tưởng Doanh hất cằm hướng đến Diệp Ân, "hứ" lên một tiếng.
"Xấu tính! Mới đó đã lật mặt nhanh như lật bánh tráng! Cái gì mà vì cô em sẽ có, vì không muốn bị phạt thì đúng hơn!"
Hai dãy bàn quay xuống phía sau, đồng loạt chu môi "hứ" theo Tưởng Doanh.
Diệp Ân bật cười, lắc đầu thở dài.
Cô thầm mắng lũ quỷ nhỏ trong bụng.
Học trò của cô Khương đáng ghét thật a!
Sau khi thoả hiệp thành công, Khương Nhã Tịnh lên lịch cho cả lớp, phân công từng việc cho mọi người.
Hết thảy đều rất chỉn chu, cứ như một kế hoạch đã được cô lên sẵn nhiều ngày.
Sóng mắt Diệp Ân ánh lên vài tia tán thưởng.
Cô giáo Khương quả thật rất chu đáo!
Thời điểm mọi người nghỉ ngơi, ai nấy đều có việc riêng để làm.
Vài người trong lớp mang theo điện thoại, mải mê bấm bấm quên trời quên đất.
Những người còn lại không có điện thoại thì ngồi đánh caro, tán dóc với nhau tạo ra bầu không khí rộn ràng trong yên bình.
Quyển sách trên tay Khương Nhã Tịnh đã lật sang trang tiếp theo, là trang thứ năm từ nãy đến giờ rồi.
Diệp Ân vẫn chăm chú để ý.
Cô không biết mình đã nhìn nữ nhân kia bao lâu, thời gian trôi qua thật chậm.
Nhìn đến đần người ra.
Có chút mê mẩn.
Người đâu mà đẹp không góc chết, làm gì cũng thấy đẹp!
Nhất cử nhất động đều tao nhã quý phái, cứ như những vị tiểu thư sống ở thời cổ đại.
Ôn tồn nhã nhặn, thanh tao thoát tục.
Rất mê người!
Từ dãy bàn bên trái, Tưởng Doanh cầm lấy quyển tập, chạy lon ton đến cuối dãy bên phải, cất giọng hăm hở: "Diệp Ân! Đánh cờ caro không? Ai thua sẽ bị búng một phát!"
Diệp Ân đảo mắt nhìn sang, vẻ mặt trầm tĩnh, cô hỏi: "Búng tai hay búng mũi?"
"Cô ngốc sao?" Tưởng Doanh nhếch môi: "Búng trán a! Búng hai chỗ kia đau gần chết!"
Diệp Ân bật cười, cái cô nhóc này sợ đau mà vẫn rủ người ta chơi!
Nhận thấy thái độ vui vẻ của Diệp Ân, Tưởng Doanh vội vàng ngồi xuống bên cạnh.
Cô mở tập ra, lật ngay trang giấy trắng, sau đó giành đi trước.
Vốn được mệnh danh là "công chúa caro", không ngờ mới đi không đến nửa trang giấy, Tưởng Doanh đã bị thua thảm hại.
Cô ngước mắt nhìn Diệp Ân, thấy người kia xoắn nhẹ góc áo bên bả vai phải.
Có chút sợ hãi, Tưởng Doanh khẽ nuốt nước bọt.
Còn quá đáng hơn, Diệp Ân nhướn nhướn mi nhìn người bên cạnh.
Cô nâng bắp tay, gồng lên một phát khiến Tưởng Doanh bật tung hai mắt.
Nữ sinh này.
.
.
cô ta tập tạ nhiều lắm có đúng không?
Con chuột cống nằm trên bắp tay đang mỉm cười với cô thì phải?
Tưởng Doanh toát mồ hôi.
Cô vứt cây bút trên tay, cắm đầu chạy lên bàn giáo viên, hét lên oai oái.
"Cô Khương! Cô cứu em với! Cái trán em sắp bị Diệp Ân xuyên thủng một lỗ rồi đây này!"
Nâng đầu nhìn Tưởng Doanh, Khương Nhã Tịnh thấy học trò của mình lấy tay che trán, vẻ mặt mếu máo.
Cô chớp mi mắt, lại xoay mặt nhìn về phía cuối dãy bàn.
Chỉ thấy Diệp Ân ngồi tựa hẳn vào tường, vẻ mặt kênh kiệu có chút đắc ý.
Rất đáng yêu!
Tiếng nói thanh lãnh từ bên dưới vọng lên: "Tưởng Doanh! Có sức chơi có sức chịu, còn không mau xuống đây chịu phạt?"
Vừa nói, Diệp Ân vừa ngoắc ngoắc tay như đang mời gọi.
Bộ dáng này khiến Khương Nhã Tịnh không khỏi bật cười.
Đứng ngay bên cạnh, Tưởng Doanh cảm nhận được hôm nay cô giáo Khương cười nhiều hơn mọi lần, ý cười cũng khá sâu.
Hiếm thấy cô giáo mình vui vẻ như vậy, làm cô cũng bất giác vui lây.
"Cô Khương!" Tưởng Doanh chu môi, mặt nhăn mày nhó mách lẻo: "Cô xem, Diệp Ân muốn búng em kia kìa!"
Chống tay lên cằm, Khương Nhã Tịnh quay sang, nhướn mắt hỏi: "Thế nào? Không phải bình thường em chơi rất công bằng sao? Thua thì chịu búng, sao lại lên đây mách tôi thế này?"
"Không phải a!" Tưởng Doanh giậm chân, mếu máo: "Bắp tay Diệp Ân có nuôi con chuột, to lắm! Để cô ấy búng em, cái trán nhỏ này sẽ thủng một lỗ mất!"
Nghe xong, cả lớp cười nghiêng ngã.
Ồn ào náo nhiệt khuấy động không khí.
Khương Nhã Tịnh lắc đầu vài cái, cười có chút bất lực.
Cô nghiêng mặt nhìn Diệp Ân, thấy rõ vẻ mặt đắc ý kia vẫn chưa nguôi hẳn.
Chậm rãi hỏi: "Diệp Ân, em có nuôi chuột sao? Là chuột cống hay chuột bạch?"
Diệp Ân: ".
.
."
Có ý gì đây?
Cô giáo Khương, cô bênh quan lại không màng đến thường dân như tôi có đúng không?
Làm lớp trưởng nên được cưng nhất sao?
Diệp Ân ngoắc môi phản pháo: "Là chuột cống.
Con chuột này thích cắn người lắm a!"
Nói rồi, cô lại đưa tay lên, gồng nhẹ một phát, vỗ vỗ lên con chuột cống phì nộn của mình.
Có chút săn chắc, kêu lên "bộp bộp."
Trưng ra bộ dáng khoe mẽ không giấu được.
Cả lớp trông thấy liền nuốt nước bọt, khó trách Tưởng Doanh lại bỏ của chạy lấy người.
Đáng sợ thật a!
Nhìn nhìn bắp tay trắng nõn của Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh buồn cười lại không cười.
Cô mềm giọng nói: "Tôi thấy nó giống chuột bạch hơn.
Trắng trẻo thế kia mà."
Diệp Ân: ".
.
."
Câu nói bình thường, nhiều hơn là mười phần trêu chọc.
Cả lớp lại cười rộ lên, râm ran những lời bông đùa: "Phải a! Là chuột bạch mới đúng!"
Diệp Ân nghe rất rõ, sắc hồng thấp thoáng ửng trên đôi má.
Cô hạ tay xuống, đưa mắt liếc xéo Khương Nhã Tịnh.
Cô giáo Khương về phe lớp trưởng mất rồi!
Phận làm thường dân, Diệp Ân nào dám chống lại quan binh triều đình.
Tạm thời thoái lui vậy!
Xốc xốc lại góc áo, cô nằm bẹp ra bàn, mắt hướng thẳng đến cây ngô đồng nằm ở cổng sau ngôi trường.
Cây ngô đồng xấu tính! Bóng râm chỉ tản ra đủ để che mát một người thôi sao?
Cô cũng bé bỏng lắm a!
Năm nay chỉ mới 28 tuổi thôi, nhỏ hơn cô giáo Khương hẳn 2 tuổi!
Rõ ràng là trong lòng ai oán, nhưng không hiểu sao khoé môi cô lại vểnh lên.
Ánh nắng chói chang hắt qua khung cửa sổ, phủ lên cơ thể cô một vầng sáng nhạt.
Có chút ấm áp, ý cười càng sâu hơn.
Vừa được giải vây, Tưởng Doanh liền hí hửng trở về chỗ ngồi.
Cô tự nhủ, sau này sẽ không rủ nữ sinh kia chơi chung trò nào nữa!
Doạ cô sợ xanh mặt rồi đây này!
Ngồi trên bàn giáo viên, Khương Nhã Tịnh lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía cuối dãy bàn.
Tầm mắt cô đọng, dán lên thân hình gần như đang toả sáng.
Môi nhẹ nâng lên, một đường cong không dễ phát hiện.
--------------//-----
P/s: mọi người xem truyện vote giúp mình nhé ạ ❤️
Cảm ơn mng nè.