Cô Giáo Khương Cười Lên Đi!


Từ nãy đến giờ Tưởng Doanh không ngừng chú ý đến chiếc xe ở sau lưng Diệp Ân, cô nhóc có chút tò mò liền hỏi: "Sư phụ.

Là xe của cô sao? Tôi không ngờ cô giàu có đến vậy a!"
Diệp Ân phẩy tay: "Không phải.

Là xe của.

.

.

một người chị hàng xóm.

Vì hôm nay chị ấy bị đau tay nên nhờ tôi lái xe hộ."
"Ra là vậy.

Nhưng cô biết lái xe cũng là hay lắm rồi!" Tưởng Doanh giơ lên ngón cái tán thưởng.
Tiếp đến liền đánh đánh cùi chỏ vào tay Diệp Ân, chu môi nói: "Nè nè, cô có nhớ hôm ở bệnh viện đã hứa gì với tôi không?"
Vừa nghe liền biết Tưởng Doanh đang nhắc đến vấn đề gì, Diệp Ân cười khẽ: "Được rồi.

Thời gian này tôi khá bận, nhưng tôi sẽ cố gắng sắp xếp, có dịp nhất định sẽ hẹn cô ra dạy cho vài ngón võ phòng thân."
"Hứa rồi đó nha!" Tưởng Doanh cười hăm hở.
Hai người trò chuyện thêm vài câu, sau đó Tưởng Doanh tạm biệt Diệp Ân, cô nhóc vịn chắc balo chạy tuốt về phía cuối con đường.
Diệp Ân ngóng mắt nhìn theo dáng vẻ nhí nhố kia, không tránh khỏi nhớ đến nhiều chuyện.

.

.
Trong lòng bồi hồi không sao diễn tả.
Một lúc sau, Cố Ninh Mẫn xong việc cũng quay trở ra, Diệp Ân nhanh chóng lái xe đưa cô luật sư rời khỏi.
Trên suốt đoạn đường đi, Diệp Ân không ngừng quan sát qua gương chiếu hậu, nghĩ đến gì đó lại bật cười.
Cố Ninh Mẫn ngoái đầu nhìn ra phía sau, cô "chậc" nhẹ một tiếng: "Lại là tên đó? Hắn đã theo dõi chúng ta hơn cả tuần nay rồi."
Ban đầu, khi Diệp Ân vừa phát hiện ra điều này đã lập tức nhắc nhở Cố Ninh Mẫn.

Những tưởng bản thân sắp phải đối mặt với nguy hiểm khiến Cố Ninh Mẫn bồn chồn không yên.
Thế nhưng sau đó Diệp Ân lại cảm thấy kẻ theo dõi này quá mức kỳ lạ.

Suốt mấy ngày liên tiếp hắn đều dán chặt các cô, trừ những lúc các cô trở về nhà ra thì hầu như đi đâu cũng đều thấy hắn lảng vảng gần bên cạnh.
Đáng nói hơn, Cố Ninh Mẫn cảm nhận được sự lộ liễu của hắn không giống với kẻ theo dõi cô trước đó.


Vì tên kia có vẻ hành động rất lén lút, thập thò không dễ bị phát hiện thế này.

Hơn nữa cũng không phải bám chặt không buông, cả một ngày trời đều dính như keo dính chuột!
Dựa theo những lời Cố Ninh Mẫn phân tích, Diệp Ân ngầm đưa ra một suy đoán nho nhỏ.
Để xác minh cho suy đoán của mình, vào hôm phải đưa Cố Ninh Mẫn đến khách sạn để lấy một số thông tin cần thiết cho vụ kiện, thay vì chờ ở bên ngoài như mọi khi, cô lại quyết định đi theo Cố Ninh Mẫn vào trong.
Nơi cô đi vào là khách sạn 5 sao thuộc hàng Vip nhất.

Vì Cố Ninh Mẫn có hẹn từ trước nên mới có thể tự do ra vào, còn hắn thì không.
Quả nhiên, cô từ bên trong quan sát có thể nhìn thấy dáng vẻ loay hoay của hắn khi gọi điện thoại cho ai đó để báo cáo tình hình, điều này càng khiến cô chắc chắn suy đoán của mình là không sai.
Hắn chính là tay chân do Khương Nhã Tịnh phái đến!
Cũng nhờ vậy mà cô mới biết được nữ nhân kia còn để tâm đến cô, vẫn cái thói quen.

.

.

thích ăn giấm không bỏ!
Nhưng cô không phủ nhận, bản thân khi biết được điều này không hiểu sao lại có chút vui vẻ.

Cũng giúp cô đủ dũng khí để tìm đến nhà riêng khẩn cầu Khương Nhã Tịnh rút đơn kháng nghị.
Bất quá.

.

.

có những chuyện xảy ra sau đó mà đến cô cũng không thể lường trước.
Bây giờ nghĩ lại, lồng ngực vẫn còn đau âm ỉ.

.

.

!
"Nếu chị muốn, chút nữa tôi sẽ đấm hắn một trận nhừ đòn.

Để xem hắn còn dám lảng vảng theo sau nữa hay không." Diệp Ân thản nhiên, vừa lái xe vừa nói.
Cố Ninh Mẫn buồn cười: "Không cần đâu.

Mặc kệ hắn đi, dù sao hắn cũng không gây nguy hiểm cho tôi.


Huống hồ, dù em đuổi được tên này, vị tiểu thư kia chắc chắn sẽ tiếp tục phái tên khác đến thôi."
Nghe vậy, Diệp Ân khẽ gật gù: "Cũng phải.

.

."
Thời điểm xe về đến trước toà văn phòng, như thường lệ Diệp Ân đưa Cố Ninh Mẫn lên đến nơi an toàn liền xuống quán nước dưới tầng trệt ngồi chờ đợi.
Thức uống vừa được mang ra thì Liễm Văn bất ngờ gọi đến.
Diệp Ân bắt máy: "Lão đại, em nghe đây."
Trước đó, Liễm Văn sau khi biết được Diệp Ân đến tìm gặp Khương Nhã Tịnh liền áy náy không yên.
Mặc dù cô hiểu rõ, ngoài Diệp Ân ra thì không ai khác có thể giúp được các cô trong tình huống này.

Thế nhưng cô vẫn không thích Diệp Ân vì cô mà phải hạ mình trước nữ nhân thâm độc kia.
Và hơn hết, tuy rằng Diệp Ân không kể rõ chi tiết, nhưng cô cũng có thể đoán được Khương Nhã Tịnh chắc chắn sẽ đưa ra yêu cầu gì đó bắt cô nhóc này thực hiện.

Khiến cô không thể không bất an.
Dây dưa với loại nữ nhân như Khương Nhã Tịnh, tương lai của Diệp Ân chắc chắn sẽ rơi vào một mảng đen tăm tối.
Dù sao thì mọi chuyện cũng do cô bày ra, không thể để Diệp Ân gánh lấy hậu quả!
"Chị gọi để kiểm tra chút thôi.

Sợ em bị con nhện độc kia giăng tơ, giữ chặt em không muốn nhả." Liễm Văn bông đùa.
Diệp Ân nghe vậy liền bật cười thành tiếng: "Không nghiêm trọng như chị nghĩ đâu.

Từ hôm đó đến nay em cùng cô ấy vẫn chưa hề gặp lại."
"Bọn chị đã bàn bạc rồi, em không cần tiếp tục cầu xin cô ta." Liễm Văn tỏ ra không quan tâm, vừa cười vừa nói: "Chuyển tổ công tác cũng được, cắt chức cũng được.

Cùng lắm thì bọn chị đổi nghề làm.

.

.

sát thủ, không làm cảnh sát cũng không sao."
Không ngờ Liễm Văn lại nói vậy, Diệp Ân càng cười lớn hơn: "Như thế cũng được sao? Tốt lắm a! Nếu làm sát thủ thì nhớ nói em, em sẽ tiếp tục theo hai người học hỏi!"
Hai bên càng nói càng cười như được mùa, tâm trạng Liễm Văn cũng theo đó bớt căng thẳng.
"Được rồi, không đùa nữa." Liễm Văn nghiêm túc nói vào vấn đề: "Bọn chị đã chuẩn bị tâm lý rồi, em cứ mặc kệ cô ta, không cần can thiệp nữa đâu."
Biết rõ Liễm Văn đang lo lắng cho mình, Diệp Ân liền trấn an: "Em cũng không đùa.


Yêu cầu cô ta đưa ra cũng không có gì quá đáng, vẫn nằm trong khả năng của em."
Cô ngừng một chút, lại nói: "Lão đại, để em giúp chị có được không? Hai năm trước chị đã tìm đến em, giúp đỡ em.

Chẳng lẽ em muốn trả ơn cho chị cũng không được sao?"
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc, sau đó truyền đến tiếng thở dài: "Được rồi.

Chị chỉ sợ em dây dưa với cô ta mãi sẽ khiến bản thân sa ngã thôi."
"Sẽ không đâu." Diệp Ân khẳng định: "Sau khi đạt được mục đích, em cùng cô ấy sẽ cắt đứt mọi liên hệ."
Đây là những dự định trong lòng cô.

Bất quá.

.

.

mỗi lần nghĩ đến chuyện sẽ không bao giờ gặp lại nữ nhân đó, lồng ngực cô lại đau nhức không thôi.
"Em biết nghĩ vậy thì tốt." Liễm Văn an tâm mỉm cười.
Nhớ đến một chuyện, Diệp Ân hỏi: "À phải rồi.

Em vừa biết được tin cô ấy không tiếp tục dạy ở trường BD nữa.

Chị có biết lý do cụ thể là gì không?"
Liễm Văn nói ra suy luận của mình: "Theo như những gì chị điều tra suốt 2 năm nay, cô ta đã không ngừng móc nối với đám học sinh bán hàng cấm ở trường, từng bước tạo lòng tin để tiếp cận đại ca của bọn hắn, cũng chính là Nhậm Phú Cường.

Có lẽ đã đạt được mục đích rồi nên cô ta không cần thiết phải ở lại đó nữa."
Hoá ra là vậy, Diệp Ân cũng đoán trúng được phần nào.
"Nhưng mà.

.

.

dành hơn 2 năm chỉ để tiếp cận Nhậm Phú Cường thôi sao?" Cô thắc mắc.
Liễm Văn cười nhạt: "Chị biết em đang nghĩ gì.

Khương Nhã Tịnh tuy có nhiều tiền, nhưng suy cho cùng bác cô ta cũng thuộc hàng quan chức cấp cao.

Khi chưa đủ lòng tin hắn đương nhiên không dám mạo hiểm.

Nói gì thì nói, băng đảng Báo Đen tồn tại được cho đến lúc này cũng là vì trước giờ bọn hắn luôn có tính cảnh giác rất cao."
"Nhưng mà.

.

." Cô ngập ngừng: "Có một điều khiến chị cảm thấy khá kỳ lạ.


Đó là trước khi xảy ra cái chết của Trịnh Trung, cô ta hoàn toàn không lộ ra bất cứ sơ hở nào.

Vậy mà khi đến trường BD, cô ta hết lần này đến lần khác đều hành động rất lộ liễu."
"Cứ như muốn tạo sự chú ý cho đám đàn em Nhậm Phú Cường, hòng muốn tiếp cận hắn dễ dàng hơn.

Đáng nói là hiện tại đã tiếp cận được hắn cô ta lại nhanh chóng rời khỏi."
"Khiến chị phải bác bỏ suy luận của bản thân trước đó, rằng có thể cô ta chỉ mới bắt đầu việc mua bán ma tuý từ 2 năm nay, không phải từ nhiều năm trước như chị đã từng nghĩ.

Nếu không, tại sao trước cái chết của Trịnh Trung, cô ta hoàn toàn không có chút hiềm nghi, hoàn toàn lu mờ trong mắt phía cảnh sát?"
"Và điên rồ hơn, gần đây chị còn có suy nghĩ cô ta dính dáng đến ma tuý cũng chỉ vì một mục đích.

Đó chính là muốn tiếp cận Nhậm Phú Cường, hoàn toàn không phải vì tiền như trước đó chị đã suy luận."
Dựa theo những manh mối mà bản thân lén lút thu thập được gần đây, Liễm Văn chợt cảm thấy việc giao dịch ma tuý giữa Khương Nhã Tịnh cùng Nhậm Phú Cường chắc chắn còn có uẩn khúc.
Liên kết từng sự việc xảy ra vào 3 năm trước, khiến cô ngờ ngợ một điều, phải chăng Khương Nhã Tịnh giả danh Mrs.

K cũng chỉ vì muốn buộc Trịnh Trung phải ra mặt gặp mình hay không? Hoàn toàn không phải vì mua bán ma tuý? Chính vì vậy nên mới diễn ra cuộc tranh cãi như camera ghi lại.

.

.

?
Đáng nói nhất, ngoài việc níu tay níu chân tên nam sinh đó ra, Khương Nhã Tịnh hoàn toàn không màng đến gói ma tuý mà hắn mang đến.

.

.
Đó mới chính là mấu chốt của vấn đề, mà đến tận lúc này Liễm Văn mới có thể lý giải!
Câu hỏi lớn nhất đặt ra ở đây, chính là Khương Nhã Tịnh cùng Trịnh Trung, hai người này rốt cuộc có mối quan hệ gì?
Tại sao sau khi hắn qua đời, Khương Nhã Tịnh mới bắt đầu lộ diện?
Diệp Ân càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, cô nheo mày: "Tóm.

.

.

tóm lại là thế nào?"
"Tóm lại là trước giờ chị vẫn cảm thấy ở cô ta cất giấu bí mật gì đó.

.

.

có nhiều thứ xoay quanh cô ta luôn rất kỳ lạ." Ánh mắt đăm chiêu, Liễm Văn "chậc" nhẹ một tiếng: "Được rồi.

Chỉ thế thôi, khi nào điều tra thêm được gì chị sẽ báo với em.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận