Cô Giáo, Trốn Kẻ Đê Tiện Kia Đi!

Đi dạy sớm hơn dự kiến, và vì để sớm thoát khỏi ma chưởng của mẹ mình, cô đặc biệt năn nỉ đến trường học trước nửa tháng.

Trải qua qua một ngày bận rộn dọn dẹp một loạt động tác như bà già và lắp đặt máy điều hoa, cô kiên quyết ở luôn hai ngày trong ký túc xá, luôn luôn ở đó. Thời tiết hôm nây rất tốt, cô quyết định đi bộ một lát, coi như làm quen với trường đại học J này. Tâm tình tốt hơn bình thường cho nên mặc trên người một chiếc quần short để thả lỏng cơ thể, tùy tiện mang theo một cái túi xách nhỏ đi dạo.

Đại học J rộng lớn với một khu nhà và sân bãi tổng hợp nằm ở phương nam, có khoa kinh tế và khoa luật rất nổi tiếng. Học viện nghệ thuật thành lập không mấy năm, thuộc về giai đợn mới hình thành. Nếu không phải như vậy, cô cũng không có thể đi vào trường đại học tổng hợp này như vậy. Bây giờ học đại học đều phải tốt nghiệp bằng tiến sĩ, cô thì chỉ là thạc sĩ như kiến giữa đống hoa qua mà thôi. Tóm lại tóm lại, cô mặc kệ trường học này như thế nào, cô là loại dễ thỏa mãn lòng người, có lẫn vào đây cũng sướng rồi.

Làm giảng viên dạy Piano ở hệ âm nhạc đại học J. Vào giờ phút này, kẻ hèn đang vô hạn ảo tưởng ước mơ sẽ tự kiếm sống cho bản thân mình, nghĩ đến một ngày sẽ có nguyên một đám học sinh trong tay vừa vuốt ve vừa chà đạp, trong lòng vô hạn sung sướng .

Thời tiết ở phương nam vào mùa hề cực nóng, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tâm tình của chính cô. Màu xanh của cây cối trong trường học này vô cùng đẹp mắt, đến cuối cùng thì cô có thể có thời gian để thưởng thưởng đám cây xoài được trồng rậm rạp trong trường học. Hấp thụ cái ấm áp của mùa hạ nên cây lá tươi tốt, ánh mặt trời xuyên thấu qua từng phía lá, biến thành hàng ngàn tia nắng đủ màu sắc, giống như đang khoác lên người cô một bộ áo choàng kim sa. Chợt nhớ tới Edward trong《 Twilight 》khi thấy ánh nắng mặt trời màu da anh trở nên nhòa đi, cô lại lộ ra vẻ háo sắc mất rồi . . . . (Trăng Non)

Đối với trường Đại học tổng học và học viên Nghệ thuật thì có sự bất đồng, từng sinh viên đi qua, trang phục mặc trên người vô cùng đơn giản, nhưng người có khí chất mặc vào lại thấy vô cùng tài trí. Không giống như bên trong Học viện âm nhạc, phần lớn các sinh viên nữ đều trét son phấn dày đặc, cách ăn mặc cùng được coi trọng hơn. Phải biết đầu óc ngu si tứ chi phát triển giống như cô này, từ nhỏ giống con trai mà khi được nuôi ở học viện âm nhạc thì tuyệt đối cũng coi là bông hoa, dĩ nhiên còn phải tính cả bọn người Chung Tiểu Nghệ của cô nữa, cũng coi như là một đám người hiếm thấy trong Học viên âm nhạc. . . . .

Bãi tập ở đây lớn vô cùng, phơi người nguyên một buổi chiều ở đây, còn có rất nhiều sinh viên nam chạy bộ đá cầu. Sinh viên nam ư? Tỷ như bị ngâm nhiều năm trong Học viên âm nhạc như cô, tỷ lệ nam nữ quả thật chính là 1: 10, ký túc xá của sinh viên nam chỉ có một tầng thôi, còn sinh viên nữ những vài tòa nhà cơ đấy. Chợt nhìn thấy nhiều giống đực bên kia cố gắng lắm mới nút xuống đám nước miếng trong miệng a ~. . . .

Cô quyết định ngôi trên khán đài xem hương vị đàn ông, khiến nước miếng bay đi một chút . . . .

Ách. . . . Nhưng cô đang hối hận không mang theo kính mất mất rồi. . . . . Ách. . . . . Cô hối hận không có bôi kem chống nắng rồi. . . . . . Ách. . . . . . Cô hối hận không có mang cái ô đi theo . . . . . . .

Được rồi. . . .Mặt trời lớn như vậy thì chắc không thể phơi thêm rồi. . . . Về nhà thăm mấy cuốn đĩa của mình còn hơn. . . . Mà trai đẹp trên mấy web cùng không tồi đâu. . . . . .

Bị ánh mặt trời “ Mê hoăc” nên cô choáng váng đầu óc đi xuống khỏi khán đâì, không khỏi nhơ thương mấy anh chàng đẹp trai bên kia. Trong lòng lại thầm oán trách hành động thô bỉ của mình, mặt trời như vậy mà còn đi ra ngoài phơi nắng. . . . . .


Ách. . . . . Hình như đụng vào người ta. . . . .

Không nhìn còn tốt, vừa nhìn, trời ạ, khăn giấy ở đâu rồi. . . . .Mũi cô. . . . Mũi cô chảy máu. . . . .

Mặt bà chị trực tiếp dính hoàn toàn vào một lồng ngực. . . . . Đụng vào nơi cứng nhất trên cái ngwucj ấy . . . . Ân, không đúng, bên trên ấy sao ướt đãm thế kia. . . Nôn. . . .Hình như mùi mồ hôi nam tính. . . . Chuyện này. . . Đây là đặc sản của trường Đại học J đấy nhé. . . . .

Lau. . . . Máu mũi không có. . . . Chờ chị đây ói hai cái trước cãi đã. . . .

Trái đạp đạp. . . . . Bên phải đạp đạp. . . . . Ah, kỳ quái, người này sao lại sao đi giống cô vậy. Giương mắt nhìn lên. . . . . Ách. . . . . Tôi không biết cậu, tôi không biết cậu. . . . . .

“Sự kiện cậy xoài " mấy ngày trước nên bạn học Tiếu Bạch đã quen mặt với người trước mặt, cho nên nở nụ cười chào hỏi.

"Hi, Hello em gái cây xoài, lại gặp mặt!" – Mồ hôi nói. . . .

Cuộc sống thật nơi nào cũng bất tương phùng a bất tương phùng.

Cả cái trường lớn vậy mà cô chỉ quen biết với cái người này thôi, nhưng cũng không thể gặp mọi lúc mọi nơi thế này, cô cảm thấy kì quái . . . .

"Này, làm sao ngày đó không nói tiếng nào em đã bỏ đi vậy hả? Chúng ta còn đứng ở chỗ kia đợi em nửa ngày đấy, kết quả em lại biến mất! Còn thiếu chút nữa anh đã chạy tới ký túc xá tìm em đấy !"

Túc xá? Chết, thiếu chút nữa quên mất, ở của chị đây tên đê tiện này cũng biết rồi, xem ra còn phải khéo léo một chút mới được. . . .


"Ách, ngày đó tôi tạm thời có chuyện, xem mấy người trò chuyện vui vẻ như vậy, không biết xấu hổ mới qua quấy rầy mấy người. . . nên đi trước. . ."

Dĩ nhiên đi, chẳng lẽ chờ chị đây nhảy dựng lên đánh cậu sao?

"Ax, không có việc gì. Trời nóng vậy mà em ở bãi tập làm gì? Anh vừa nhìn thấy em như một người du lịch trong trường vậy, gọi em mà em cũng không chú ý đến anh. . . ."

. . . . . . À? Lúc nãy có gọi tôi à? . . . . . Hứ. . . . . Tôi không phải tên em gái cậy xoài thì gọi làm gì. . . . . .

Ánh mặt trời chói lóa khiesn cô không thể mở mắt ra, cô cần phải đứng dưới cái ánh nắng chói chang này nói chuyện với đại ca nữa sao. . . .

"Cần anh giúp không? Bây giờ còn chưa có tựu trường, không có sinh viên nào trong trươngd! Có muốn sư huynh dẫn em đi quay trường thưởng thức một lát hay không?"

Đây mới không cần cậu giả mù sa mưa. Chẳng lẽ phải cùng một tên sinh viên nam như cậu đi hết sân trường này? Trong lòng một lạnh đến buồn nôn. . . .

. . . . . ."Không cần đâu..., tự tôi mò mẫm vẫn tốt hơn. . . . ."

Thật sự không muốn nhiều lời chào hỏi hơn nữa, cô vội vàng khoát khoát tay nhanh: "Thật xin lỗi, tôi còn có chuyện, đi trước. Bye ~~"

Vài ngày sau đó, cuộc sống của cô và ký túc xá trở thành hai điểm nằm trên một đường thẳng. Thỉnh thoảng cũng tạo thành đường cong, còn luôn gặp phải tên đê tiện Tiếu Bạch kia, thật sự khiến cho cô không còn hứng thú mà đi dạo quanh sân trường được nữa,


Có thể nói bây giờ, thời gian đều ở trong ký túc, cũng quả thật có chút cô đơn. Trừ ăn ra, còn là ăn, thật là nhàm chán cực độ mà!

Ở thành phố G, mặc dù cô chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đấy, nhưng vẫn được coi là một trong những người tung hoành thiên hạ, vì người thân đều không ở bên cạnh. Bạn bè thì sao. . . Tốt nghiệp đại học lâu như vậy, phần lớn bạn học đều lên lớp chung một lượt, không giống như một người như cô vẫn luôn vùi đầu học ở trường, dù là nghỉ đông hay nghỉ hè đều rất ít thời gian. Lúc cô rãnh rỗi thì người ta bận bịu, muốn tìm một người đi ra ngoài dạo phố cũng rất khó khăn.

Này, ngày nghỉ ở đây sao dài vậy a a a a. . . .

Lúc nhàm chán, thấy mấy biểu tượng trên QQ cũng một màu đen ngòm, mở hộp thoại rA, viết chữ. . . .xóa đi. . . . . Viết chữ. . . .lại xóa đi. . . . .

Cứ tiếp diễn chuyện này vô số lần. Mặc dù biết nó không có chút ý nghĩa nào, nhưng không cách nào dừng lại.

Quá rỗi rãnh, quá rỗi rãnh mà! ! Trước tốt nghiệp thì thi biện luận, lĩnh hội, âm nhạc, tìm việc làm, dọn nhà, vô số việc bận dồn vào một chô, khiến cho cô quên mất đi mấy người kia, quên mất những chuyện kia. Nhưng đến lúc rãnh rỗi, tất cả như đang trở lại y ngày xưa, ở trong đầu cô chạy tới chạy lui, như thước phim chậm.

Phiền não, lo âu. . . . . Tất cả tất cả đột kích khiến tâm tình như bị thiêu đốt. Cô, lực sĩ vô địch Mạc Tiểu Mỹ đang uất ức.

Ở nơi vui vẻ này chỉ một đầu một mình một cây, cô nổi giận! Ở nơi gió đêm thích hợp làm chuyện xấu như vậy, cô lao ra cửa phòng, xông về hướng bãi tập, bắt đầu điên cuồng giải quyết nỗi uất ức của cô — chạy bộ.

Không khí ban đêm ở thành phố G không mát me, còn là nóng bức đến bức điên. Có thể bởi vì đang thời gian nghỉ hè, trong trường học không có mấy người chạy bộ, trừ ngọn đèn sáng trừng trên sân bóng rỗ, trên đường chạy cơ hồ tối đen như mực.

Cô ra sức chiến đấu một lúc, lúc chạy liều mạng chưa tới 5 vòng thì thoáng nghe tiếng khóa cửa bãi tập. Bây giờ là mấy giờ?

Cô còn đang đắm chìm trong bài hát du dương phát ra từ tai nghe điện thoại, Mạc Văn Úy cô độc hát "Hey, anh thực sự nhớ em, bây giờ bên ngoài cửa sỗ trời đã bắt đầu mưa. Đôi mắt sạch sẽ, nhưng tâm tình lại muốn khóc. Không biết em bây giờ, rốt cuộc đang ở nơi nào?"

Thời điểm đi ra khỏi bãi tập, cô không nhìn rõ cửa chính bên kia, một cước đạp lên, cổ chân bị trật qua một bên, điện thoại cầm trên tay suýt chút nữa đa rơi đi, kết quả vì bắt điện thoại di động, người lại nhào xuống mặt đất.

Đây thật là. . . . . Chó đớp shit~ a. . . . .


Cho nên nói, lúc người ta xui xẻo uống nước miếng cũng thấy như bị nhét vào miệng . Hỗi nãy mang theo tâm tình không tốt nên vội đi ra ngoài, lúc ra khỏi cửa quên đổi giày mất tiêu. Bây giờ giày trên chân là một đôi dép nhỏ flip-flops. Là giầy giống với mấy đứa con nít kia . . Hại chết cô rồi. . . .

Cô ngồi dưới đất mà muốn khóc thét lên. Mạc Tiểu Mỹ, cô không phải là không gì không làm được sao hả? Cô không phải là bền chắc đến nỗi không thể gãy sao ?Cô không phải là độc lập tự chủ sao? Cô không phải ai cũng không cần sao? Vậy cô làm gì mà luôn không có suy nghĩ mà biến thành người vô dụng thế này hả ? Làm gì mà khiến cho mình bị khinh thường, trở thành cái loại con gái u sầuthế này hả?

Cô giả bộ cái gì giả bộ? Khóc cái gì mà khóc? Cô cho rằng cô là Lâm Đại Ngọc à? Cô là cái người thân khỉ đầu chó, ngu ngốc đần độn, còn giả bộ làm người có văn hóa! Không cho rơi nước mắt!

Tất cả đèn đều tắt. cô để mặc bản thân ngồi lại đây. Điều chỉnh tư thế bên dưới giống như là đang hưởng thụ trạng thái ngồi trên đất. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, khiến nước mắt vô dụng chuẩn bị rơi xuống đều nuốt trở vào trong.

. . . . Nghe sau lưng có tiếng bước chân vang lên, cô cảm thấy có người đang đứng phía sau lưng. Không sợ, dù sao trong trường học rất an toàn. Sau đó nghe người đó nói:"Bạn học, thật xin lỗi, chúng tôi phải đóng cửa. . .Bạn. . Nếu không. . . Đi qua bên hồ ngắm trăng? Nơi đó phong cảnh không tồi . . . ."

Cô phát hiện mình đang ngồi đây thì đúng lúc có người đi ngang qua cửa, cản trở người ta khóa cửa bãi tập. Không muốn bị người khác phát hiện ra tình cảnh quẩn bách của mình, cô cúi đầu nói một câu: “Ngại quá!”, nóng lòng muốn thoát đi hiện trường.

Cô vỗ vỗ ống quần, thử đứng lên xem sao. Hỏng bét, chân phải hoàn toàn không thể dùng sức được rồi. Sẽ không gãy xương đấy chứ? Không đúng, nếu như gãy xương thì chắc đâu đến mức không cử động được luôn ròi. Cũng may chân trái vẫn có thể chịu đựng sức nặng của cơ thể. Cô từ từ đứng lên. Thử di chuyển hai bước, tan lòng nát dạ mà đau thương!

Này, mới vừa rồi nói thế nào? Cho dù mình có xui xẻo cách mấy cũng phải nhét nước miếng vô lại kẽ răng đấy. Nghĩ đến chuyện phía sau lưng đang có người chờ mình, cô thử dùng chân trái nhảy hai bước, nhảy tới bên cạnh. Chờ người ta đóng cửa.

Nhưng. . .Cô bấc đắc dĩ nhìn đôi giày có hai gót nhỏ bên dưới. Nếu như vậy thì làm sao trở về ký túc xá đây, đoán chừng cái chân này cũng phải bỏ đi. Lúc này cậu sinh viên đứng bên cạnh đang đi tới hỏi cô: "Bạn học, cậu không sao chớ? Cần giúp một tay không?"

. . . . . .

". . . . . Cậu là. . . Em gái cây xoài?"

. . . . . Cuộc đời đúng là bất tương phùng a bất tương phùng. . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận