Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Nguyên Triệt vừa mới vào tới phòng khách, đã thấy lão quản gia đang lo lắng mà đi tới đi lui, trong phòng cũng có mấy người hầu vẻ mặt mang theo nét lo âu, nghi hoặc mà hỏi “Xảy ra chuyện gì thế?’

Lão quản gia nghe vậy, bước nhanh lại, cấp thiết mà nói “Đại vương tử điện hạ, ngài cũng biết rằng Nguyên Tích điện hạ cùng vương tử phi điện hạ đã trở về rồi đúng không?”

Nguyên Triệt nhếch miệng cười “Biết, đây chẳng phải là chuyện tốt sao?”

Lão quản gia xoa xoa tay “Đây đương nhiên là chuyện tốt, thế nhưng, thế nhưng … bọn họ bây giờ có vẻ như đánh nhau …” Hai người đó thậm chí cơm trưa cũng không ăn.

Sauk hi Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu vào phòng, lão quản gia lập tức hội báo với những người liên quan, sau đó bắt đầu đi bộ vòng quanh phòng của Nguyên Tích điện hạ.

“Ngài biết đấy, thần tuyệt đối không hề có ý nghe trộm chuyện của Nguyên Tích điện hạ, nhưng mà, động tĩnh trong phòng bọn họ thực sự là quá …” Quản gia tổng quản bảo thủ mà nói. Thực tế, ông đang lo lắng Nguyên Tích điện hạ đang tiến hành bạo lực gia đình …

Nguyên Triệt méo miệng, ngờ vực hỏi “Ngươi nói là bọn họ đã đánh nhau?” Lẽ nào Nguyên Tích gióng trống khua chiêng đem người đưa về chỉ là để đánh nhau? Đầu óc của thằng em mình có hỏng thì chắc cũng không đến mức làm loại chuyện đó đâu nhỉ?


“Bên phụ thân ta, bọn họ bảo sao?” Nguyên Triệt lại hỏi.

Lão quản gia lau lau mồ hôi trán “Phượng bệ hạ nói rằng ngài ấy sẽ lập tức tới ngay” Trong vương cung đã không biết bao nhiêu năm chưa có cảnh vợ chồng cãi nhau như thế này rồi, cho nên tính nghiêm trọng của nó cũng đã bị đề cao lên tới một cấp độ trước nay chưa từng có.

Nguyên Triệt nhíu mày suy tư, nói “Để ta xem sao đã”

Lão quản gia cùng Nguyên Triệt tới cửa phòng của Nguyên Tích, quả nhiên, bên trong không ngừng truyền đến những tiếng kêu đau, còn có tiếng rít gào mơ hồ, có thể thấy được hai người kia thậm chí còn chưa kịp mở ra tầng cách âm của gian phòng mà đã bắt đầu cãi nhau, đồng thời còn vô cùng kịch liệt. Nguyên Triệt nhíu nhíu mày, đang muốn gõ cửa, lại nghe thấy âm thanh cung kính cuả lão quản gia “Bệ hạ!”

Nguyên Triệt xoay người lại, đã thấy mẫu thân – Phượng Già Lăng bệ hạ đang đi tới, vội nói “Mẫu thân, người cũng tới…”

Phượng Già Lăng khẽ gật đầu, đi tới bên cạnh Nguyên Triệt, nghe được động tĩnh bên trong, sửng sốt mà nói “Xem xem bọn hắn xảy ra chuyện gì”

Nguyên Triệt nhẹ tay gõ cánh cửa, thông báo có khách trên cửa bắt đầu lóe lên


Năm phút đồng hồ sau, Nguyên Triệt đã gõ cửa hai lần, khi Phượng Già Lăng bắt đầu cau mày, cửa bỗng nhiên đầy thô bạo mà bị mở ra.

Một khuôn mặt hổn hển xuất hiện phía sau cửa, Nguyên Tích tức giận mà nói “Ca, ngươi rốt cuộc có việc gấp gì thế? Không thấy là ta đang bận sao?” quàng quạc mà chỉ trích, to rồi nhỏ dần, bởi lẽ hắn bị ngây dại khi nhìn thấy một đội ngũ đứng ngoài cửa phòng mình.

Người bị ngây ngẩn đương nhiên không chỉ có Nguyên Tích, còn có cả Nguyên Triệt cùng lão quản gia tổng quản, về phần người đứng gần cửa nhất – Phượng Già Lăng, nội tâm thế nào thì không biết, nhưng khuôn mặt cũng chỉ thấy biển hiện ra sự bình tĩnh cùng đầy thâm ý mà nhìn đứa con mình.

Nguyên Tích không mặc y phục, toàn thân còn đang không ngừng tích bọt nước, bên hông chỉ được quay một cái khăn mặt – hiển nhiên là mới từ trong phòng tắm đi ra. Cái này còn bình thường chán … cái không bình thường là, trên cánh tay hắn, trên ngực, thậm chí trên đùi, tất cả đều giăng đầu những vết cào lằn lên hồng sắc, số lượng nhiều tới mức lệnh kẻ khác phải sợ hãi than. Mà Nguyên Tích tuy rằng đã mượn cửa che bớt, chỉ lộ ra nửa người trên, nhưng Nguyên Triệt vẫn tinh mắt nhận ra, cặp dưới lách thằng em mình là một cục bông trắng trắng tròn tròn ướt nhẹp đang giãy giụa.

Nguyên Tích cứng người, ngữ khí thoáng có vẻ băng hàn mà hỏi “Mẫu thân, người cùng ca ca lại đây có chuyện gì sao?”

Phượng Già Lăng mỉm cười nhìn tiểu nhi tử của mình mà nói “Không có gì, chỉ là tới nhắc nhở ngươi, có một số việc, ngươi nên mau chóng cho chúng ta một cái công đạo. Còn nữa, chúng ta cũng biết vóc người ngươi tốt, nhưng vẫn cần phải chú ý hình tượng”

Sắc mặt Nguyên Tích đổi đổi, cuối cùng gật đầu “Con sẽ thế, mẫu thân”


Nguyên Triệt lúc ly khai cùng Phượng Già Lăng, ngoái đầu lại mà nói “ Nguyên Tích này, tuy rằng ‘tình thú’ rất quan trọng, nhưng mà vẫn cần chú ý đúng mực”

Bàn tay đang nắm khung cửa của Nguyên Tích thoáng dùng lực, đen mặt mà nói “…ta biết”

Sauk hi hai người kia ly khai, lão quản gia lại chẳng hề để ý đến ánh mắt giết người của Nguyên Tích, hòa ái mà nói lên chỗ hỏng của việc bạo lực trong gia đình … Nguyên Tích cuối cùng cũng bạo phát, trước khi đóng sầm cửa lại thì nghiến răng nghiến lợi mà quát “Ta không có gia bạo hắn!!”

Lão quản gia nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại trước mặt, bắt đầu cầu khẩn cho vương tử phi đáng thương… hy vọng Tích điện hạ ‘hạ thủ lưu tình’, nếu La Tiểu Lâu mà bỏ đi thật thì sẽ chẳng dễ gì tìm được người bầu bạn thích hợp với Nguyên Tích điện hạ đâu …

Mà ở trong phòng, đằng sau cánh cửa, Nguyên Tích sắc mặt cực kém, vô cùng thô lỗ mà kéo con thú trắng nãy giờ vẫn không ngừng giãy giụa dưới cánh tay mình qua, cố gắng chế trụ nó, cánh tay lại có thêm vài vết cào. Nguyên Tích hơi dùng lực, quát to “Chỉ là tắm rửa thôi, ngươi lăn qua lăn lại làm cái gì?”

M nó, này đâu phải là hắn gia bạo, mà hoàn toàn là La Tiểu Lâu đơn phương hành hung hắn! Nhìn những cái vết thương này mà xem, còn chảy máu nữa … hơn nữa, hắn chẳng qua là muốn làm giống trước đây thôi (làm giề:>) con dị thú hỗn đản này lại biến thân giữa chừng!!

Lẽ nào hắn hảo tâm cứu nó về, con dị thú này cư nhiên đến cả nghĩa vụ phu thê cũng không định thực hiện sao?

Nguyên Tích càng nghĩ càng giận, nhìn La Tiểu Lâu trong tay thành thật buông thong tứ chi, cúi đầu không dám nhúc nhích, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, lại đi về phía phòng tắm.


Dưới tình trạng cả người đau nhức (bị cào), Nguyên Tích đương nhiên đã chẳng có còn tí hăng hái nào nữa, hắn cũng không xử lý vết thương trên người, trực tiếp mang La Tiểu Lâu vào bồn tắm.

Nhìn thấy bộ lông trắng mềm của La Tiểu Lâu ở trong nước mà bẹp xuống, trông qua vô cùng chật vật, tâm tình của Nguyên Tích bỗng nhiên khá hơn nhiều, khóe miệng nở ra một nụ cười ác ý, cầm lấy bàn chải tắm bên cạnh, tàn bạo mà nói “Giờ không còn có ai quấy rối chúng ta nữa rồi, honey à, ngươi có mệt không? ta giúp ngươi tắm tắm nhé…”

Thoải mái bắt được La Tiểu Lâu đang dự định chạy khỏi bồn tắm, Nguyên Tích bắt đầu bôi lên người La Tiểu Lâu sữa tắm … một đoàn bọt biển rất nhanh hiện ra, vây quanh tiểu thân thể đang không ngừng giãy giụa, cuối cùng, Nguyên Tích cầm lấy vòi sen, bắt đầu xả nước nóng lên trên người La Tiểu Lâu.

“Chậc chậc, nhìn ngươi bây giờ kìa, thật là dị thú sao? Ngô, lông bị ướt, thật xấu!” Nguyên Tích một bên xả nước một bên cười nhạo La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu tức giận đến mức bốc hỏa, thế nhưng lại chẳng thể làm gì được một Nguyên Tích ấu trĩ như thế…

Nguyên Tích nhìn dáng dấp chật vật của La Tiểu Lâu, nghiêng người lấy cái khăn mặt định lau … Lúc này La Tiểu Lâu bị buông lỏng, không có bất cứ cái gì đỡ, trượt chân ngã xuống.

Nguyên Tích thấy được sự kinh hoảng trong con ngươi lam sắc kia, đang định châm chọc vài câu, cơ thể đã tự phản ứng mà nhanh tay đỡ lấy nó. Sắc mặt Nguyên Tích nhất thời lại không tốt, nhăn nhó đứng lên mang La Tiểu Lâu cùng nhau rời khỏi bồn tắm.

Sauk hi bị tàn bạo sấy khô lông, La Tiểu Lâu bị ném tới trên giường, Nguyên Tích cũng theo đó mà nằm vật xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận