Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh


Mái tóc ngắn bồng bềnh, bộ âu phục màu đen khiến dáng người cậu ta trở nên cao lớn, ngoại hình hơn người, trong ánh mắt để lộ ra vẻ buồn bực rất rõ ràng.

Thời Uẩn không có hứng thú với kiểu nhóc con như vậy.

Tuy rằng không hiểu tình huống cụ thể lắm, nhưng cô sẽ không để bản thân thiệt thòi.

Thời Uẩn bước về phía trước, giật lại mô hình cơ giáp rồi ôm vào lòng, nói với Giang Hài đang nhíu mày: “Xin lỗi, tôi không thích cậu, tặng quà cho cậu cũng là xuất phát từ phép lịch sự, cậu đã không cần vậy thì tôi sẽ mang đi.


Trong miệng và mũi của cô đều nồng nặc mùi rượu, mùi rất khó ngửi, nhưng lại bình tĩnh nói rõ ràng từng chữ, không có chút tủi thân hay mất mác nào, còn ôm mô hình cơ giáp rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Lúc đi đến bên cạnh một chiếc bàn, cô dừng lại, cầm lấy bánh ngọt trên bàn cho vào miệng.

Thiếu niên tóc đen không chịu buông tha: “Này, không phải là cậu mặt dày muốn đến dự tiệc sinh nhật của anh họ tôi sao? Bây giờ còn giả vờ thanh cao cái gì chứ?”

Thời Uẩn không thèm quan tâm đến cậu ta, vị ngọt của bơ miễn cưỡng làm át đi mùi rượu trong miệng, tâm trạng tồi tệ của cô dịu đi đôi chút, sải bước rời khỏi bữa tiệc.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, có người lên tiếng thăm dò: “Cô ta uống say rồi à?”
Ai cũng biết Thời Uẩn thích Giang Hài, dựa vào chuyện hai người họ có hôn ước mà mỗi ngày đều quấn lấy Giang Hài.

Giang Hài được giáo dục tốt nên không bao giờ khiến cô phải khó xử, cô lại càng ngày càng làm quá hơn, chỉ cần những nơi có Giang Hài xuất hiện, cô đều không vắng mặt.

Ngoài việc uống say, không ai nghĩ ra rốt cuộc tại sao Thời Uẩn luôn dịu dàng lại dùng thái độ thờ ơ lạnh nhạt như vậy để nói chuyện với Giang Hài.

Không ai trả lời, Giang Hài nhìn theo bóng dáng Thời Uẩn rời đi rồi nhíu mày, nhưng cũng không để trong lòng.

Không thích thì chính là không thích, cho dù Thời Uẩn làm cái gì cậu ta cũng không thích.



Gió lạnh thổi qua, mùi rượu tiêu tan đi không ít, ký ức xa lạ dần dần xuất hiện, Thời Uẩn xoa xoa thái dương, ngồi ở một góc vắng vẻ trong vườn hoa của khách sạn, nhìn trạm không gian vô cùng chói mắt trong bóng tối đen kịt.

Cô đã xuyên không, hơn nữa còn xuyên không đến một thời đại mà các hành tinh đã đạt tới trình độ khoa học kỹ thuật phát triển.

Nơi này có những chiếc xe bay tốc độ cao, có cơ giáp siêu ngầu chói mắt, còn có Trùng tộc từ ngoài vũ trụ xâm lược, giống như một bộ phim khoa học viễn tưởng với bối cảnh tráng lệ.

Đương nhiên, cô cũng không xuyên thành một đấng cứu thế, mà là một nữ phụ bị vạn người ghét bỏ, chỉ vì theo đuổi đàn ông mà bỏ dở bài vở học hành.

Nguyên chủ là con gái của nguyên soái Thời Dịch của liên bang, người đã chết trên chiến trường trong cuộc chiến với Trùng tộc, không giống với người cha tài năng xuất chúng của mình, cô ấy chỉ là một phế vật ngu ngốc có tinh thần lực cấp B và thể năng cấp C.

Cũng vì như vậy, dưới sự khuyên bảo của bạn thân và cậu của mình, cô ấy đã theo học chuyên ngành cơ giáp sư, ngành có ngưỡng điểm không cao.

Đáng tiếc thiên phú làm cơ giáp sư của cô cũng không cao, trượt lớp chuyên ngành của học viện hàng đầu liên bang.

Giang Hài là thanh mai trúc mã kiêm chồng chưa cưới của cô ấy, cực kỳ chán ghét sự dây dưa của cô ấy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận