Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh


Đọc xong [Đại Cương Cơ Giáp], cô cũng chỉ hiểu cấu tạo cơ bản của cơ giáp, tương đương với trình độ nhà trẻ trong hệ thống bằng cấp trước khi xuyên không.

May mà thỉnh thoảng mẩu ký ức của nguyên chủ sẽ hiện lên đôi chút, khiến cô không đến mức thật sự vô dụng cái gì cũng không hiểu.

Văn Khiêm xuất phát từ cách mạng tình nghĩa trong cùng một tổ nhỏ mà gật đầu.

Cậu ta liếc mắt nhìn Giang Dư Phong, thật ra dọc đường đi cậu ta luôn muốn bắt chuyện với học thần, nhưng đối phương lại cực kỳ lạnh lùng kiêu ngạo, như thể ai đến bắt chuyện cũng sẽ hứng chịu ánh mắt lạnh lùng của cậu ta, nên không dám lên tiếng.

Bây giờ bọn họ sắp sửa cùng nhau hợp tác hoàn thành nhiệm vụ rồi, nếu còn không giao lưu thì không hợp lý cho lắm, thế là Văn Khiêm quyết định nói chút gì đó với học thần để cho thân thiết.

Giang Dư Phong đột nhiên nhúc nhích, cậu ta nhấc chân giẫm lên một con rết nhỏ ở dài tầm một centimet đang bò qua từ bên cạnh Thời Uẩn.

Cả người Thời Uẩn hơi cứng đờ.


Giang Dư Phong bình tĩnh thu hồi chân, đứng lên nói: “Đừng ngồi dưới sàn, vùng núi nhiều côn trùng, rất nhiều loài còn có độc tính.


Con rết nhỏ bị cậu ta giẫm bẹp không hề nhúc nhích, rõ ràng đã chết rồi.

Thời Uẩn nhìn chằm chằm một hồi thì nhìn thấy bên ngoài cơ thể con rết đang bay lên một tầng sương đỏ mờ nhạt khó mà nhận ra.

Trong phòng có máy lọc không khí, có thể lọc sương đỏ để cung cấp không khí trong lành, nếu trong không khí có chút màu đỏ sẽ nhìn thấy rất rõ ràng.

Cô chớp mắt nhìn kỹ lại, chỉ thấy con rết nhỏ màu đỏ nằm thê thảm dưới sàn, làm gì có sương đỏ cơ chứ?
Trong mấy tiếng tiếp xúc đến giờ, đây là lần đầu tiên học thần lên tiếng, Văn Khiêm quả quyết đứng dậy từ dưới sàn, Thời Uẩn cũng gạt bỏ suy nghĩ lung tung, để duy trì cùng một nhịp với tổ nhỏ.

Chớp mắt đã trôi qua mười phút, Hạ Lan Khỉ kết thúc cuộc trò chuyện với người phụ trách của nhà máy, rồi phân chia nhiệm vụ và thùng dụng cụ cho mỗi tổ nhỏ.

Mỗi ngày nhà máy khai thác với số lượng rất lớn, có tới mười mấy khu hạ cánh để đặt cơ giáp khai thác mỏ bị hư hại.


Thời Uẩn nhìn những cơ giáp cao năm mét và cánh tay cơ giới sắc bén của bọn chúng, một tay nắm cờ lê, một tay cầm nước sơn chống gỉ, như ngọn núi lớn chặn Giang Dư Phong ở đằng sau, quan sát suốt nửa giờ.

Văn Khiêm nhìn cô bằng ánh mắt kinh hồn bạt vía, không biết cô muốn làm cái gì, lại không dám lên tiếng dò hỏi.

Giang Dư Phong vốn vẫn xem cô là không khí, thấy cô đứng ở đó bày dáng vẻ cuộc kiểm tra kết thúc thì thu hồi tinh thần lực, chuẩn bị lên tiếng, chỉ thấy cô cầm cờ lê, đi đến bên cạnh cơ giáp mà cậu ta đang sửa chữa, vẻ mặt nghiêm túc.

Thời Uẩn đã tra khá nhiều tài liệu nên biết đại khái rằng cơ giáp sư chủ yếu dựa vào tinh thần lực nhất.

Ví dụ như cô hồi trước, tinh thần lực như cánh tay thứ ba của con người, có thể làm được một số chuyện mà đôi tay thực chất không làm được.

Trước mắt kỹ thuật cơ giáp tiên tiến nhất vũ trụ là tinh thần lực điều khiển trung tâm cơ giáp, phối hợp với thiết bị cảm ứng, kết hợp tinh thần lực với thể năng, để con người và cơ giáp hoàn toàn khắng khít.

Quốc gia nắm giữ kỹ thuật này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, Liên bang cũng không nằm trong số đó.

Kỹ thuật cơ giáp hàng đầu của Liên bang vẫn đang dừng lại ở trình độ cơ giáp cảm ứng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận