Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh


Thời Uẩn nhìn thấy Xích Tinh Thiên Túc dài một mét thì hít ngụm khí lạnh, cánh tay nổi da gà.

Xích Tinh Thiên Túc gì chứ? Rõ ràng là một con rết lớn.

Cô theo bản năng chà cánh tay, nhưng chưa chà được hai lần đã dừng lại.

Bởi vì cô đã sờ trúng một lỗ rách trên đồ cách ly.

Thời Uẩn cứng nhắc cúi đầu, quả nhiên đã chú ý tới trong sườn cánh tay đồ cách ly đã bị rách một lỗ.

Chuyện xảy ra hồi sáng xẹt qua đầu cô, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh cô kéo Văn Khiêm khi miếng sắt cánh tay máy rơi xuống.

Khá lắm, chẳng lẽ đã rách từ lúc đó?
Thời Uẩn túm chặt chỗ bị rách, bày ra vẻ mặt cay đắng.

Tại sao làm nghề giữ gìn và tu sửa lại nguy hiểm như vậy?
Hứa Đồ nói: “Mọi người đừng hoảng hốt, bình thường cấp bậc của Xích Tinh Thiên Túc là đan xen cấp C đến cấp B, chúng ta sẽ không sao đâu.



Học viện quân sự Đông Thanh có một môn học chung bắt buộc, đó là phân biệt rõ chủng loại và nhược điểm của dị chủng và trùng tộc.

Trước mắt bọn họ phát hiện Xích Tinh Thiên Túc cấp cao nhất là cấp A, dài nhất là chín mét, làm tiêu bản phong ấn trong viện bảo tàng Ương Thành của Hồng Ải Tinh.

Có thể nói bọn chúng không được tính là uy hiếp đối với nhóm sinh viên Học viện quân sự Đông Thanh chí ít nắm giữ thể năng cấp A, đồng thời hàng năm cũng được huấn luyện.

Mọi người đứng tựa lưng vào nhau, lặng lẽ rút vũ khí mang theo bên mình.

Ở Hồng Ải Tinh, sau khi các sinh viên Học viện quân sự Đông Thanh vượt qua đợt xét duyệt, có thể mang theo các loại vũ khí như súng năng lượng, dao găm, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Thời Uẩn sờ ba lô, ngoại trừ vở và bút ra thì chỉ có một chiếc cờ lê mà hồi sáng giữ gìn và sửa chữa cơ giáp khai thác mỏ đã bất cẩn bỏ vào.

Cô ngẫm nghĩ hai giây, nghĩ đến bên cạnh có một người mạnh, thế là dùng khuỷu tay huých vào Giang Dư Phong: “Học thần, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
Giang Dư Phong liếc nhìn cô, nói sâu xa: “Đánh.


Hay lắm, đúng là một câu vô nghĩa.


Thời Uẩn quay đầu.

Càng ngày càng nhiều Xích Tinh Thiên Túc xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, chân va vào nhau phát ra tiếng sột soạt lít nhít, gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ.

Trong lúc Thời Uẩn đang tự hỏi bản thân rằng có phải cuộc đời vừa mới bắt đầu lại sắp kết thúc rồi hay không, tinh thần lực sục sôi của cô lại càng ầm ĩ, như đang cổ động trái tim nhiệt huyết, khát khao gấp gáp điều gì đó.

Thời Uẩn nhíu mày, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo đã khiến cô không rảnh bận tâm đến những điều này.

Xích Tinh Thiên Túc ngủ đông thời gian dài đã sớm thèm nhỏ dãi đối với “con mồi” gần trong gang tấc, đôi mắt màu xanh thẫm to bằng quả trứng gà ở phần đầu của bọn chúng đột nhiên sáng lên.

Chân như bánh xe lăn trên mặt đất, bụi cây nhỏ bé không chịu đựng nổi gánh nặng, chỉ có thể khom lưng khuỵu gối.

Ý thức được mình có khả năng đã bị nhìn chằm chằm, Thời Uẩn theo bản năng lui về sau một bước.

Xích Tinh Thiên Túc sẽ không vì cô lùi bước mà tha cho cô, chân phủ kín thân mềm đứng dậy từ trên mặt đất, lao về phía cô.

Thời Uẩn theo bản năng siết chặt cờ lê, ném mạnh về phía bọn chúng.

Cờ lê mười mấy centimet đập về phía Xích Tinh Thiên Túc dài hơn một mét, giống như lấy trứng chọi đá.

Nhưng sau tiếng leng keng giòn tan, Xích Tinh Thiên Túc theo tiếng rơi xuống đất, nó kéo giáp xác nặng nề, ngửa bụng lên trời, sau một hồi vặn vẹo, giáp xác chảy ra dòng máu màu xanh thẫm.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận