“Làm sao bây giờ?” Tô Ngữ Hân hoảng hốt lo sợ dò hỏi, cô ta đang chạy ở trung tâm đội ngũ, lúc Xích Tinh Thiên Túc rơi xuống, cô ta đã phát ra tiếng hét chói tai, giọng nói vẫn đang run rẩy.
Hứa Đồ không thể nào giữ được bình tĩnh, trên trán ông ta đều là mồ hôi, không dám nói rằng dựa vào tình hình trước mắt, một người cũng không thể trốn thoát.
Xích Tinh Thiên Túc bò từ bên cạnh vọt tới phía trước, leo lên cây đại thụ, vuông góc rơi xuống, một lần nữa chặn tuyến đường bỏ chạy của mọi người, thấy bọn họ hét toáng lên chạy trở lại thì tiếp tục hất đuôi dài chặn mọi người lần nữa.
Nghe thấy tiếng hét hết đợt này đến đợt khác ở trong rừng cây, nó hài lòng ngóc nửa thân trên, chân giẫm lên lá khô trên mặt đất, phát ra tiếng xào xạt khiến người khác tê cả da đầu.
“Đoàng!” Một viên đạn năng lượng lao ra khỏi họng súng, bắn chuẩn xác vào xúc tu của Xích Tinh Thiên Túc, viên đạn cắm vào cơ thể của nó, hồ quang màu bạc nhạt nhanh chóng len lỏi.
Xích Tinh Thiên Túc bị đạn năng lượng bắn trúng, nửa người trên đang ngóc đầu trong không trung đong đưa một hồi, đôi mắt màu xanh thẫm giống như hai đốm ma trơi kéo ra tàn ảnh.
Nó đã bị chọc giận, ra sức hất đầu, bên ngoài thân xác chỗ bị đạn năng lượng bắn trúng đã phồng lên, đạn năng lượng không còn điểm tựa rơi lạch cạch xuống mặt đất.
Xích Tinh Thiên Túc bị khiêu khích nhìn chằm chằm nhóm sinh viên Học viện quân sự đã nổ súng, chân đong đưa, nhanh chóng bò xuống mặt đất lao về phía bọn họ.
Các sinh viên Học viện quân sự phản ứng lại, lần lượt nổ súng, nhưng khi Xích Tinh Thiên Túc bò trên mặt đất đã để lộ phần lưng giáp xác cứng rắn nhất, đạn năng lượng hoàn toàn không thể xuyên qua phòng ngự của lớp giáp xác, do đó việc gây tổn thương cho nó cũng cực kỳ nhỏ.
Thời Uẩn thở hắt ra, nhét súng năng lượng vào tay Văn Khiêm, rồi lấy dao găm mà Giang Dư Phong đã đưa cho cô nói: “Tôi không nhắm chuẩn bằng cậu, cậu bắn đi.
”
Có trời mới biết, làm một công dân tiêu chuẩn tuân thủ pháp luật, cô cầm đao thái rau còn dè dặt, đã bao giờ sờ qua súng đâu chứ, huống chi là nổ súng.
Có lẽ là do thành tích hầu như môn nào cũng trượt của Thời Uẩn quá có sức thuyết phục, nên Văn Khiêm không làm ra vẻ, mà nhận lấy súng năng lượng nhắm ngay Xích Tinh Thiên Túc, nhưng lại che chắn cho cô ở phía sau.
Sau khi Thời Uẩn nửa dựa vào một cây đại thụ, đã cố gắng điều chỉnh hô hấp, cô vỗ vào phần cổ Tiểu U Linh liền đi tới, còn truyền tới cảm xúc “đói đói, cơm cơm”.
Khóe miệng của cô khẽ giật, bình ổn lại tâm trạng giao lưu với nó.
—— Em có thể ăn nó thật ư?
Đáp lại cô là Tiểu U Linh vui sướng vẫy đuôi.
—— Em định ăn thế nào?
Thời Uẩn hỏi tiếp.
—— Sát sát…
Thời Uẩn giật mí mắt, sát sát gì chứ?
Tiểu U Linh dựa vào má cô, nhẹ nhàng kề sát vào cô.
Thời Uẩn: “…”
Cứu…
“Đoàng đoàng đoàng”, tiếng đạn năng lượng bắn ra hết đợt này đến đợt khác, nhóm sinh viên Học viện quân sự ra sức tránh né đòn tấn công của Xích Tinh Thiên Túc, bụi cây xung quanh hầu như bị tàn phá không còn gì cả.
Xích Tinh Thiên Túc bò lên ngọn cây, thân cây không chịu đựng nổi gánh nặng, phát ra tiếng đong đưa xào xạc, nó lại bổ nhào tới trong nháy mắt, động tác của nó cực kỳ nhanh, mục tiêu cũng vô cùng chuẩn xác.