Trong nháy mắt xích tinh tố hung hăng càn quấy đã biến thành côn trùng ở dưới đáy chuỗi thức ăn, nó sợ hãi lùi về sau nhưng đã quá muộn.
Xích Tinh Thiên Túc bị xích tinh tố ảnh hưởng đột nhiên thu hồi sức mạnh ở chân, Thời Uẩn khẽ hừ một tiếng, nhân lúc nó sợ hãi đã không chút do dự cầm dao găm đâm vào thân mềm bên dưới hàm độc của nó.
Trong sách viết, hàm độc là nhược điểm của Xích Tinh Thiên Túc, bởi vì rất khó tiếp cận, bình thường đều dùng cách thức mổ bụng này để giết chết nó.
Cả người Xích Tinh Thiên Túc cứng đờ, Thời Uẩn dồn hết sức lực nắm chặt dao găm đâm mạnh vào trong, thậm chí cổ tay cũng đẩy vào trong thân mềm.
Máu tươi màu xanh thẫm tuôn ra, không có đồ cách ly ngăn cản, tất cả đều phun hết lên mặt cô.
Hơi thở máu tanh nóng hổi mang theo cảm giác kích thích xưa nay chưa từng có, Thời Uẩn cầm dao găm nhiễm máu điên cuồng khuấy trong hàm độc của Xích Tinh Thiên Túc.
Tia sáng màu xanh thẫm nhanh chóng gạt bỏ xích tinh tố, nóng lòng xâm nhập vào trong vết thương của Xích Tinh Thiên Túc, chuẩn xác tìm thấy tinh thể màu đỏ to bằng nắm đấm trong cơ thể nó, rồi nuốt vào bụng ngay.
Sau khi bị Thời Uẩn đâm bị thương hàm độc, Xích Tinh Thiên Túc tiến vào trạng thái liên tục cứng còng, ánh xanh trong đôi mắt của nó càng sâu thêm, xúc tu rung rung, còn chưa kịp phản kích, dao găm đâm thủng hàm độc đã tiếp tục khuấy sâu hơn.
Vẻ mặt của Thời Uẩn lạnh như băng, sau khi phát hiện nó khẽ co giật khó mà phát hiện ra, tinh thể vỡ vụn, xúc tu dồn lực đã trở nên mềm oặt.
Cùng lúc đó, chùm sáng màu đỏ sậm xuyên qua sương đỏ dày đặc u ám, giống như ánh sáng của thần minh chiếu khắp mặt đất, trong phút chốc bắn thủng phần đầu của Xích Tinh Thiên Túc.
“Răng rắc!”
Giáp xác cứng rắn theo tiếng mà nứt, Xích Tinh Thiên Túc khổng lồ ngã ầm xuống mặt đất, dưới thân uốn lượn thành biển máu màu xanh thẫm.
Giây phút hấp hối trở về nhân gian, cảm giác này thật chua xót.
Càng chua xót hơn chính là, Thời Uẩn kiệt sức trong vũng máu xanh thẫm, cảm nhận được mùi tanh nồng nặc xung quanh nhưng lại không phát huy được chút sức lực nào.
Thực sự, khi cô còn nhỏ đi nhặt bình nước khoáng với bà nội bán lấy tiền rơi vào thùng rác cũng chưa chật vật như vậy.
Cô khẽ mở mắt ra nhìn thấy tiểu u linh ăn thành một cục tròn màu lam vàng đang ngoe nguẩy cái đuôi nhỏ, dán vào người đầy thỏa mãn dán lên người mình, trong lúc nhất thời cô không biết nên làm biểu cảm gì.
Tiểu U Linh thân mật cọ cọ vào má cô, biến thành những dấu chấm và trở lại suối tinh thần lực của cô, đồng thời, sâu trong ý thức của Thời Uẩn có một cảm giác ăn no gần như muốn nổ bụng.
Cô mở miệng thở dốc, muốn thủ phạm lăn ra ngoài trước, để không tạo thêm gánh nặng quá sức cho thân thể của mình.
Văn Khiêm chạy tới kéo cô ra khỏi vũng máu xanh thẫm, còn không cần giải thích cởi áo cách ly trùm lấy cô.
Thời Uẩn yếu ớt giơ tay lên ngăn lại, cười nói: "Cậu đang làm gì vậy?"
Văn Khiêm trông có vẻ bị dọa giật mình, cũng không chê bẩn, dùng áo cách ly bọc cô đến kín mít.
Nghe thấy những lời yếu ớt của Thời Uẩn, cậu ta cau mày: "Cậu đang gắng làm anh hùng cái gì? Trong những người ở đây thì cấp bậc thể năng và tinh thần lực của cậu thấp nhất, thật sự đến thời điểm anh dũng đấu tranh cũng không tới phiên cậu đâu.
"