Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh


Hành động vừa rồi của Thời Uẩn khiến mọi người kinh ngạc, không ai nghĩ tới cô sẽ liều lĩnh lao ra ngoài, thậm chí còn phát điên dùng dao găm đâm con Xích Tinh Thiên Túc.

Đó chính là Xích Tinh Thiên Túc to lớn cấp A!
“Này, tôi đã như thế này rồi, cậu có thể đừng đâm dao vào tim tôi nữa được không?” Cô chậm lại một chút, bám vào cánh tay Văn Khiêm đứng lên, người sau giật giật môi muốn nói gì đó lại nhịn xuống, một đầu lông cừu rối loạn còn dính dính đầy bụi đất.

Thời Uẩn nhìn xuống bộ quần áo cách ly đã bẩn thỉu: "Bộ quần áo cách ly của tôi vốn đã bị rách, chỉ cần một hai phút là bị sương đỏ ăn mòn, bây giờ cậu đưa nó cho tôi vậy cậu làm sao bây giờ?"
Dường như tinh thần lực của cô đã xảy ra biến dị, hoàn toàn không sợ sương đỏ ăn mòn.

Tất nhiên, cô không thể kể chuyện này ra khỏi miệng, càng không thể nói cho người khác vừa rồi cô như không muốn sống mà lao lên chính là vì cô có cách “ăn” Xích Tinh Tiên Túc.

Văn Khiêm mím môi nói: "Một chốc không chết được.

"
Các sinh viên quân sự khác nhanh chóng vây lại, mồm năm miệng mười hỏi xem Thời Uẩn có bị thương hay không, không còn xa cách như trước.


Thẩm Viên bị Xích Tinh Thiên Túc quăng gục cũng loạng choạng đi tới, vẻ mặt cậu ta phức tạp, sau đó lấy một ít thuốc tinh lọc tinh thần lực từ ba lô đưa qua, nhỏ giọng nói: "Cho cô.

"
Văn Khiêm dứt khoát cầm lấy và kéo miệng Thời Uẩn ra rót vào miệng cho cô.

Tiếp xúc với sương đỏ trong thời gian ngắn quả thực sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng tiếp xúc trực tiếp với Xích Tinh tố sẽ gây ra tổn thương tinh thần không thể phục hồi.

Cha của Thẩm Viên là một nhà nghiên cứu về dược phẩm, trong lớp học có tiếng giàu có, trong ba lô thường xuyên có đủ các loại thuốc tinh thần lực.

Sau khi rót đầy một lọ cho Thời Uẩn, cậu ta lấy lọ thuốc còn lại và phân phát cho những người bị rách đồ cách ly.

Sau khi xuyên qua thật đúng là không hưởng thụ được cảm giác nhiều người vây quanh như vậy, lúc lọ thuốc thanh lọc linh lực đi vào, cảm giác lạnh lẽo từ dạ dày lan ra, Tiểu U Linh đang ăn dường như bị một loại lực lượng nào đó dẫn dắt, thoải mái lăn lộn trong suối tinh thần lực, cảm giác trướng bụng cũng giảm đi đôi chút.

Cô nói một tiếng cảm ơn, Thẩm Viên quay đầu lại cũng nói cảm ơn với cô, thoạt nhìn có chút khó xử.


Khó xử là đương nhiên, lúc trò chuyện có rất nhiều người buôn chuyện, cũng có châm chọc trước mặt cô, Thẩm Viên là một người rất kiêu ngạo, đối với cô mà nói, mũi không phải mũi, mắt không phải là mắt.

Ai có thể ngờ Thời Uẩn sẽ xả thân đi cứu cậu ta.

Tô Ngữ Hân đứng trong đám đông, nhìn Xích Tinh Thiên Túc trên mặt đất không còn thở nữa, trong đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một chút tiếc nuối.

Cô ta luôn giỏi giả vờ giả vịt, lại là bạn thân nhất của Thời Uẩn nên vội vàng chen đến trước mặt cô.

Sau ngửi thấy mùi trà xanh phả vào mặt mình, giơ bàn tay dính đầy máu của Xích Tinh Thiên Túc lên, nhếch miệng cười, vỗ thẳng vào kính bảo hộ của Tô Ngữ Hân.

Cô ta hét lên một tiếng, không khí vui sướng sau khi sống sót qua tai nạn bỗng chốc cứng lại một chút nhưng ai cũng không nói gì.

Tô Ngữ Hân tức giận nắm chặt tay, biết Thời Uẩn đã cố tình khiến cô ta mất bình tĩnh trước mặt mọi người.

Sau khi chắc chắn rằng không ai bị thương, mọi người muộn màng nhận ra có một chùm ánh sáng bạc vừa rơi xuống từ bầu trời cứu cái mạng nhỏ của Thời Uẩn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận