Các binh sĩ cá nhân của Học viện quân sự Đông Thanh cùng nhau tiến hành các kỳ thi thực hành cùng với quân đội, ngay từ đầu bọn họ đã tham gia các khóa huấn luyện thực tế khác nhau, nội dung của bài kiểm tra thực hành lần này là dọn dẹp các sinh vật lạ quấy rối công nhân ở khu vực lân cận Khu khai thác Thu Sơn.
Loại nhiệm vụ thế này từ năm nhất đến bây giờ Giang Hài đã nhận được rất nhiều lần, xem như ngựa quen đường cũ, nhưng sau khi tiến vào khu vực khai thác mỏ bọn họ phát hiện số lượng Xích Tinh Thiên Túc không ít, mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Ngay sau đó, họ nghe thấy tiếng báo động cấp 1 do nhà xưởng phát ra, kiểu báo động này cũng đã xuất hiện trong lần diễn tập quân sự trước đó, bọn họ cảnh giác chạy đến, thấy đường đoàn người Thời Uẩn đang bị tập kích.
Tôi đã nghĩ họ đều là công nhân trong khu khai thác mỏ, không ngờ lại là đội cơ giáp số 5 yếu đuối.
Những người lính bao vây phần ngoài cùng của đội ngữ, để mắt đến tình hình xung quanh, hơn 20 người rút lui một cách có trật tự, có kính hồng ngoại bọn họ không phải lo lắng về việc lạc trong màn sương đỏ nữa, Văn Khiêm cõng Thời Uẩn trên lưng, đi vào trung tâm của đội.
Sau khi tinh thần lực của Thời Uẩn được thuốc giảm bớt, cô không có tinh thần mà lại ngủ thiếp đi, nằm trên lưng Văn Khiêm, mí mắt ngày càng nặng trĩu và cô nhanh chóng không có ý thức.
Giang Hài vẫn chưa phát hiện ra vị hôn thê hời của mình đang ở trong đội.
Tốc độ của đội không nhanh, nhưng Xích Tinh Thiên Túc phía sau vẫn giữ khoảng cách với mọi người khoảng bốn, năm trăm mét, tùy thời tấn công.
Những người lính thành thạo đọc thuộc lòng các đặc điểm của các loại sinh vật dị chủng đều bối rối, giữa con người có thể chất cấp S và sinh vật dị chủng cấp S có một khoảng cách rất lớn, nếu không có cơ giáp đe dọa thì Xích Tinh Thiên Túc kia không có khả năng lại kiêng dè sáu người lính được.
Phải có một cái gì đó khiến nó thèm nhỏ dãi nhưng không dám đến gần.
Nghĩ đến những học viên sư đoàn cơ giáp vừa tìm được đường sống trong chỗ chết dưới chân một con Xích Tinh Thiên Túc khác, Giang Hài khẽ cau mày, nếu bọn họ bị Xích Tinh Thiên Túc kiêng dè vậy cũng gần như sẽ không thành một chỗ ấm để đẻ trứng nữa.
Đúng lúc này, có người phát ra một tiếng cảm thán.
“Mấy người nhìn cơ thể của Thời Uẩn!” Câu cảm thán này thu hút sự chú ý của mọi người.
Thời Uẩn đang nằm trên lưng Văn Khiêm vẫn còn dính máu của cpn Xích Tinh Thiên Túc không biết đã tụ lại một lượng sương đỏ lớn từ khi nào, sương đỏ đó giống như đang hô hấp, vừa hít vừa thở, co rồi lại giãn.
Mí mắt Giang Hài giật giật, không hề nghi ngờ gì Thời Uẩn này chính là người khiến cậu ta mất mặt trước toàn trường.
Văn Khiêm nghe thấy tiếng đặt cô xuống, phát hiện mặt cô đỏ bừng bừng, đưa tay chạm vào, nhiệt độ trên trán gần như có thể luộc trứng gà.
"Cô ấy bị sốt.
"
"Thẩm Viên cũng phát sốt.
"
"Giang Dư Phong cũng vậy.
"
Những người có triệu chứng sốt là những người bị rách đồ cách ly, có tiếp xúc với sương mù đỏ.
Mười mấy học viên đều bị hư hại đồ cách ly trong trận chiến, nhưng họ đều chịu đựng cảm giác bị sương mù đỏ ăn mòn, chưa nói tình huống của chính mình.
Mặc dù có một loại thuốc thanh lọc tinh thần lực làm vật đệm, nhưng vẫn luôn tiếp xúc với sương mù đỏ, tác dụng của thuốc là cực kỳ bé nhỏ.