Các binh sĩ cá nhân không thể chống lại nhau, khi Giang Hài còn đang do dự không biết phải làm gì, Hứa Đồ được giao cho kính hồng ngoại phụ trách dẫn đường, nói: "Có một khu nghỉ ngơi tạm thời cách đây không xa, chúng ta có thể đến đó nghỉ ngơi một lát.
"
Giang Hài lập tức quyết định đi đến khu vực nghỉ ngơi tạm thời, nếu Xích Tinh Thiên Túc muốn tấn công thì bọn họ đã thành đồ ăn trên mâm từ lâu rồi, có một khu vực nghỉ ngơi làm vùng đệm, có lẽ có thể thông qua máy phát tín hiệu của khu nghỉ ngơi liên hệ quân đội.
Hơn nữa, tình trạng của một số ít người bị sương mù đỏ ăn mòn đã không ổn, bọn họ đã không còn cách nào để tiếp tục lên đường.
Theo Hứa Đồ nói, khu vực nghỉ ngơi này được thành lập vào năm ngoái thông qua việc khai thác các mạch quặng gần đây, sau khi các mạch quặng phụ cận được khai thác một tháng trước, nó đã dừng dùng tạm thời.
Khu vực xung quanh rất yên tĩnh, khu vực còn lại chỉ tạm thời không được sử dụng không bị bỏ hoang, tòa nhà vẫn còn nguyên vẹn và có nguồn năng lượng dự trữ cơ bản.
Sau khi Giang Hài dẫn người đến kiểm tra tình hình, không phát hiện ra điều gì bất thường, cõng người bệnh vào chỗ nghỉ ngơi rồi đóng cửa lại.
Cả khu vực nghỉ ngơi hay là nhà xưởng đều được thiết kế để ngăn chặn sự xâm lấn, những sinh vật lạ trong núi không chỉ mỗi Xích Tinh Thiên Túc, thỉnh thoảng sẽ có một ít thứ đi lạc xông tới, vì tránh cho tổn thất không cần thiết nên nền móng được xây rất chắc, tường bên ngoài cũng đắp rất dày.
Sau khi mọi người vào khu nghỉ ngơi, Xích Tinh Thiên Túc phủ phục tại chỗ trong chốc lát, không bao lâu sau đã lắc đuôi rời đi.
Chú ý tới điểm này, trong lòng Giang Hài dâng lên một cảm giác vi diệu quỷ dị.
Xích Tinh Thiên Túc không phải là loại sinh vật dị chủng sẽ bỏ dở nửa chừng, xem một thân độ dày của Xích Tinh tố, rõ ràng sắp đẻ trứng lại càng không nên dễ dàng từ bỏ con mồi như thế mới đúng.
Nó muốn làm cái gì?
Hầu hết các thiết bị trong khu vực nghỉ ngơi đều có thể hoạt động bình thường, sau khi robot vệ sinh được nạp năng lượng dự phòng, nó sẽ hút sạch bụi trong nhà.
Máy lọc không khí được bật lên, làn khói đỏ từ từ bị rút đi khiến đường hô hấp của mọi người đều dễ chịu hơn không ít.
Đến lúc này, Giang Hài mới thấy rõ người của lớp cơ giáp chật vật cỡ nào.
Không cần phải nói, vết thương trên tay của Giang Dư Phong có thể nhìn sâu đến mức lộ cả xương, cho dù có thể chất cường tráng cấp S, sắc mặt cũng tái nhợt đến mức kỳ cục, sau khi trở về chắc chắn phải nằm trong cabin điều trị.
Điều khiến Giang Hài bất ngờ chính là Thời Uẩn thường xuyên xuất hiện lúc ẩn lúc hiện trước mặt cậu ta, ngay cả huấn luyện thể lực cơ bản nhất cũng không thể hoàn thành.
Toàn thân cô dính đầy máu Xích Tinh Thiên Túc, phần lớn đã khô lại và dính vào da và quần áo, màu lam biến thành màu xanh đậm đen, đồng thời còn tỏa ra mùi tanh nồng nặc.
Cô nằm trên mặt đất, dưới thân trải một chiếc áo khoác đồng phục, Văn Khiêm lấy nước lọc từ hồ chứa để lau sạch bụi bẩn trên da giúp cô.
Trạng thái của Văn Khiêm cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng bởi vì thời gian tiếp xúc với bụi đỏ tương đối ngắn, ngoại trừ gò má có chút đỏ ửng, tạm thời không có bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào khác.