Giang Hài mím môi quay đầu, thay Giang Dư Phong xử lý vết thương trên cánh tay.
Theo cậu ta thấy Thời Uẩn không bị thương nhưng lại suy yếu thành như vậy, hơn phân nửa là do bị dọa đây mà, đúng là không có tiền đồ.
So với những cao thủ cơ giáp không hề chuẩn bị, các đơn binh đều đã chuẩn bị đầy đủ, trên người mỗi người đều mang theo túi y tế cùng dịch dinh dưỡng, số lượng không nhiều lắm nhưng cũng đủ dùng cho tình huống trước mắt.
Được tắm trong không khí trong lành và được tiêm thuốc chữa bệnh, tất cả mọi người ngoại trừ Thời Uẩn ra đều bắt đầu hạ sốt dần dần.
Bởi vì Giang Dư Phong có thể lực đẳng cấp cao, năng lực chữa trị tế bào mạnh mẽ, sau khi dùng thuốc lại xử lý vết thương nên đã hạ sốt nhanh hơn những người khác rất nhiều.
Văn Khiêm không biết phải làm gì sau khi xử lý xong vết máu dính trên da của Thời Uẩn.
Nam nữ thụ thụ bất thân, vị hôn phu của Thời Uẩn còn ngồi ở bên cạnh, cậu ta vừa mới chú ý đến sự giễu cợt trong mắt Giang Hài, suýt chút nữa làm đổ chậu nước.
Cậu ta chỉ cảm kích hai mươi mấy năm trước khi Trùng Triều bộc phát, nguyên soái Thời Dịch đã cứu cha mẹ cậu ta, cũng như ý thức đạo đức của cậu ta với tư cách là bạn học và thành viên cùng nhóm, hoàn toàn không có suy nghĩ nào khác mà cậu ta không nên có.
Suy nghĩ một hồi, Văn Khiêm đội cuộn len lộn xộn lên đầu, ôm quần áo cách ly bẩn đi giặt rồi hong khô, sau đó xem có thể vá lại chỗ hổng hay không.
Không còn cảm giác uy hiếp khẩn cấp, thần kinh của mọi người đều thả lỏng, có người pha trò nói: "Văn Khiêm, cậu là nàng tiên ốc sao? Chu thế à?”
Văn Khiêm ôm quần áo cách ly đang giặt dở, yếu ớt ngẩng đầu: "Từ Uyển Đình, nếu cậu nhàn rỗi không có việc gì làm thì qua đây giặt cùng tôi đi.
”
Cô gái đang đùa lập tức ngậm miệng lại, nhưng cũng ngoan ngoãn đi đến bên cạnh cậu ta chà giặt quần áo cách ly.
Những người khác không bị thương cũng đến để giúp đỡ.
Bình thường các cơ giáp sư tay cầm cờ lê điểm giang sơn giờ phút này chỉ có thể đáng thương tụ tập cùng một chỗ làm nàng tiên ốc.
Giang Hài liếc mắt nhìn Thời Uẩn còn đang hôn mê, làn sương đỏ tụ lại xung quanh cô đã biến mất, nhưng vì sốt cao, khuôn mặt cô đỏ bừng, lông mày cũng nhíu chặt, như thể cô rơi vào một cơn ác mộng không thể tỉnh lại, cơ thể vẫn còn hơi run rẩy.
Có rất nhiều người ở đây, tình hình của cô là tồi tệ nhất.
Giang Hài mím môi, cởi áo khoác quân phục che lên người cô trong ánh mắt kinh ngạc của những người khác.
Hai người cùng nhau lớn lên, nếu như không phải Thời Vận lúc nào cũng có hành vi như kẹo cao su khiến Giang Hài càng ngày càng chán ghét cô, bọn họ cũng sẽ không làm ầm ĩ đến mức phá vỡ hôn ước.
Những người còn lại đủ thông minh để giả vờ như không nhìn thấy, đặc biệt là các học viên của lớp cơ giáp, cú lao tới của Thời Uẩn trước đó không lâu đã xuyên thủng cái nhìn phiến diện của họ.
Tâm trạng của người từng trải qua sinh tử bao giờ cũng sẽ rộng lượng hơn.
Duy chỉ có Tô Ngữ Hân chịu đựng cơn buồn nôn và giặt sạch bộ đồ cách ly của mình tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta không hiểu tại sao Giang Hài còn quan tâm đến Thời Uẩn, rõ ràng trong bữa tiệc sinh nhật, anh đã nhắm mắt làm ngơ cho rất nhiều người sỉ nhục Thời Uẩn.