Không thể nuốt cục tức trong lòng, Tô Ngữ Hân gia tăng sức mạnh trên tay, chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt, không cẩn thận xé rách bộ đồ cách ly đang được giặt sạch.
Văn Khiêm vừa mới phát hiện ra rằng thỉnh thoảng cô ta sẽ phóng mắt nhìn về phía Thời Uẩn và Giang Hài, nghe thanh âm, nhíu mày: "Tô Ngữ Hân, nếu cô không muốn giặt thì đừng đụng tay vào nữa, lấy bộ đồ cách ly ra để trút giận làm gì.
”
“Liên quan gì đến anh?” Tô Ngữ Hân nặng nề vứt bỏ bộ đồ cách ly, quay đầu tiến đến bên cạnh Giang Hài: "Giang Hài, để em giúp anh, động tác của em nhẹ hơn.
”
Mấy người đứng bên bồn rửa tay nhìn thấy hết hành động của cô ta, biểu cảm có chút xấu hổ, Văn Khiêm thẳng thắn tặc lưỡi một cái.
Giang Hài liếc mắt nhìn Tô Ngữ Hân, ngăn tay cô ta lại: "Không cần, cô có thời gian thì đi trông chừng Tiểu Uẩn đi.
”
Tô Ngữ Hân hơi mở to mắt, vẻ mặt ngọt ngào hơi sững lại, nhưng cô ta không dám làm càn trước mặt Giang Hài, chỉ có thể xấu hổ ừm một tiếng, ngồi cách Thời Uẩn không xa, gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Văn Khiêm sợ cô ta gây chuyện, bước nhanh tới ngồi ở bên kia.
…
Lúc Giang Dư Phong tỉnh lại nhìn thời gian, họ đã rời khỏi nhà máy được một giờ rồi, từ khu nghỉ ngơi nhìn ra ngoài, nồng độ sương mù đỏ càng nồng đậm hơn, nhờ kính hồng ngoại cậu ta có thể nhìn thấy tình huống cách đó năm sáu trăm mét, nhưng tầm nhìn của mắt thường chỉ khoảng mười mét.
“Ở lại đây không phải là cách.
” Cậu ta nói.
Năng lượng dự trữ trong khu vực nghỉ ngơi đã cạn kiệt, hàng rào phòng ngự cũng có hạn, đủ để ngăn chặn ngăn cản sinh vật dị chủng bình thường nhưng đối với Xích Tinh Thiên Túc vừa rồi mà nói, đúng là thùng rỗng kêu to.
Thiết bị liên lạc ở đây vẫn nguyên vẹn, nhưng nó không thể gửi tín hiệu ra thế giới bên ngoài.
Nếu như không tìm cách thoát ra khỏi vòng vây, sớm muộn gì cũng sẽ chết ở chỗ này.
Giang Dư Phong cũng không cho rằng Xích Tinh Thiên Túc thật sự đã rời đi.
"Sở chỉ huy trường quân đội ở bên ngoài khu vực khai thác mỏ Thu Sơn, cách nơi này hàng trăm km, điều kiện thể chất của mọi người không thể chịu được một chuyến đi đường dài như vậy.
” Giang Hài nói.
Đối với nhóm cá nhân binh lính có thể lực cấp S mà nói, học viên của sư đoàn cơ giáp chính là cặn bã trong chiến tranh không hơn không kém, tinh thần lực của người sau còn ít nhiều đã bị Hồng Ải ăn mòn thể lực cũng giảm sút rất nhiều,, không chừng vừa mới đi ra ngoài đã bị Xích Tinh Thiên Túc bao vây.
Giang Dư Phong đeo kính hồng ngoại, trèo qua bức tường cao trên tầng hai để quan sát khu rừng bên ngoài khu vực nghỉ ngơi, cuối cùng dán mắt vào một vài cỗ máy khai thác rỉ sét trong bãi đất trống.
Buổi sáng đã sửa chữa cơ giáp khai thác, cậu ta biết rõ kết cấu bên trong của cơ giáp, nếu tiến hành cải tạo buồng lái, mỗi buồng lái tối đa có thể chứa được ba đến bốn người, cứ như vậy, mọi người sẽ không cần đi bộ đường dài.
Giang Hài chú ý tới tầm mắt của cậu ta, híp mắt nói: “Cậu muốn dùng mấy chiếc cơ giáp khai thác kia? Nhưng tất cả chúng đều bị hỏng rồi.
”
“Hỏng thì có thể sửa, đừng quên chúng ta làm gì.
” Giang Dư Phong nhếch khóe môi.
Đối với cách cơ giáp sư mà nói, trừ khi cơ giáp bị nghiền nát thành bột, cho dù nó bị vỡ thành từng mảnh, họ cũng có thể ghép lại.