…
Thân thể Thời Uẩn lúc nóng lúc lạnh, ý thức của cô cũng rơi vào trạng thái mơ hồ, dường như cô đã biến thành một điểm sáng, lơ lửng chung quanh.
Bên cạnh cô có vô số điểm sáng, ó điểm màu vàng, phần lớn có màu lam nhạt, độ nông sâu khác nhau.
Điểm sáng màu vàng giống như một vũng nước nhỏ, yên phận về phía hai bên chảy trái phải trong một khu vực nhỏ, và điểm sáng màu xanh lam giống như một dòng nước lũ chảy cuồn cuộn không rõ nguồn gốc.
Khi Thời Uẩn đang trôi nổi trên dòng sông màu xanh lam, cô phát hiện ra một dòng suối nhỏ vô hình màu bạc phía dưới, dòng suối này liên tục sinh ra những đốm sáng màu bạc, nhưng còn chưa kịp có cơ hội sinh sôi thì đã bị dòng sông lam lấy đi, biến thành màu lam nhạt.
Sinh và tử giữ cho dòng suối bạc luôn ở thế cân bằng mỏng manh, nhưng con sông lớn màu xanh thoải mái đập vào miệng, tràn ngập xung quanh.
Vào một thời khắc nào đó, điểm sáng màu vàng vốn an phận thủ thường có động tĩnh, nó kéo cái đuôi màu vàng nhạt của mình lao xuống dòng sông xanh biếc, lúc đi ra, nó dường như đã được ăn no, thân hình to lớn hơn, và màu sắc của nó trở nên đậm hơn.
Hình ảnh vừa biến đổi, Thời Uẩn rơi vào điểm sáng màu vàng, cô bị ép chạy loạn theo cái đuôi nhỏ, sau khi tiến vào dòng sông lớn màu xanh, cái đuôi nhỏ xoay quanh vật chất màu đỏ rực, mỗi một vòng, điểm sáng màu lam sẽ kết hợp với vật chất màu đỏ biến thành điểm sáng màu vàng.
Chu kỳ này cứ lặp đi lặp lại, vật chất màu đỏ thẫm ngày càng nhỏ hơn, cho đến khi cuối cùng nó biến mất.
Thời Uẩn dần cảm thấy no, cảm giác quen thuộc làm cho ý thức của cô tập trung lại, những ký ức xa lạ ập đến trước mặt cô, cô đột nhiên mở mắt ra.
Có lẽ là do cô mở mắt quá đột ngột, Văn Khiêm đang vắt óc suy nghĩ vừa ngẩng đầu lên kiểm tra tình trạng thân thể của cô liền sửng sốt.
Thời Uẩn đưa tay xoa xoa đầu, có cảm giác ẩm ướt trên tóc, sau đó nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh, chống tay ngồi dậy khỏi mặt đất.
Văn Khiêm nhìn cô một lượt, đoán chừng cô đã hạ sốt: "Cậu không sao chứ? Hiện tại chúng ta đang ở khu nghỉ ngơi bỏ hoang của khu khai thác mỏ, cậu đã ngủ hơn một giờ rồi.
”
Thời Uẩn hơi cảm thụ một chút, thân thể nhẹ nhàng, suy nghĩ rõ ràng, ngoại trừ mùi tanh dính trên quần áo làm cho cô có chút khó chịu ra, tinh khí thần* vẫn duy trì ở trạng thái cực tốt.
*Ba năng lượng của y học Trung Quốc
Ngay sau đó, cô nhìn thấy bộ quân phục trên người không phải của mình, từ kích cỡ có thể biết được là của nam giới, cô nhìn quanh một vòng, bất ngờ đối diện với tầm mắt của Giang Hài vừa nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại.
Trong khu nghỉ ngơi, chỉ có Giang Hài không mặc áo khoác.
Thời Uẩn ném chiếc áo khoác ra ngoài theo phản xạ, Giang Hài vừa định mở miệng bảo cô trả lại áo khoác nhất thời đen mặt.
Văn Khiêm cười một tiếng nhặt áo khoác lên, hạ giọng nói: “Khi cậu phát sốt, là Giang Hài đắp áo khoác cho cậu đấy.
”
Quần chúng ăn dưa yêu hận tình thù của hai người có thể biên soạn ra hơn mười phiên bản, nhưng biên tập đi biên tập lại cũng không thoát khỏi sự thật rằng Thời Uẩn đối đầu với Giang Hài, bây giờ có vẻ như có thể chỉnh sửa thêm một vài phiên bản từ góc độ mới lạ hơn.
Giọng nói của cậu ta không tính là lớn, nhưng thính lực của Giang Hài kinh người, có thể nghe rõ ràng, sắc mặt càng thêm đen, cậu ta quay đầu hừ lạnh một tiếng, cố gắng che đậy nói: “Quần áo của những người khác đều bẩn rồi, chỉ có tôi là không.
”