Lữ hành, có đôi khi chỉ là trọng lượng của một túi hành lý.
Vác ba lô leo núi lên lưng, anh dùng trái tim thả lỏng thưởng thức phong cảnh ven đường.
Vì một gốc cây hoa dại không biết tên ven đường mà dừng lại, vì một gốc đại thụ che trời đã trải qua trăm năm phong sương mà đứng lặng, vì vài thứ nho nhỏ mới lạ bên đường mà vui sướng, vì một món ăn địa phương đơn giản ngon miệng mà tán thưởng.Bọc hành lý của Ngô Cảnh An có một tờ bản đồ Trung Quốc, đánh dấu những nơi anh muốn đi.
Một người đi đường quá mức cô đơn, Tỉnh Trình đeo lên ba lô tương tự cùng anh đồng hành.
Ở nhà ga, bọn họ phân công nhau hành động, giống như làm trộm. Ngô Cảnh An vẻ lo lắng nói với một người phụ nữ trung niên: “Chị ơi, ngại quá, tôi quên mang chứng minh nhân dân, chị có thể mua giúp tôi một tấm vé đi thành phố C không?”
Tỉnh Trình chưa từng hỏi nguyên nhân anh làm như vậy, bước chân lại chưa từng ngừng đuổi theo anh.
Xuống xe lửa, Ngô Cảnh An liên hệ người bạn học cùng trường học nghề năm đó.
Người nọ cực kỳ hào sảng, để bọn họ ngủ lại trong nhà, cũng hẹn ngày mai dẫn bọn anh đi thăm thành phố C.
Một gian phòng cho khách nhỏ, giường đơn, hai người đàn ông trưởng thành nằm có phần khó khăn.
Tỉnh Trình nói: “Tớ đi ngủ sô pha!”
Ngô Cảnh An cởi áo khoác, “Lão Tề uống say, đã ngủ, cậu đừng làm phiền hắn nữa. Lại nói, làm gì có nhiều chăn như vậy, chúng ta chen một chút là được.”
Tỉnh Trình cười, “Được rồi.”
Hai người chen trên giường, lưng tựa lưng, đắp cùng một cái chăn, lại không hề buồn ngủ.
Ngô Cảnh An nói: “Tỉnh Trình, nhiều năm như vậy, cậu không gặp được ai thích hợp sao?”
Giọng nói Tỉnh Trình nhẹ nhàng dịu dàng, giống như sợ quấy nhiễu đêm đen yên tĩnh này, “Muốn nói là có thì cũng có, nhưng lại cũng giống như không phải. Dù là cùng với ai, đều cảm thấy, thiếu chút gì đó, luôn cảm thấy, không phải là người này.”
Ngô Cảnh An thở dài một tiếng, “Cậu ấy à… rất kén chọn.”
Tỉnh Trình: “Đúng vậy, rất kén chọn, chọn đến chọn đi, vẫn luôn chậm trễ đến bây giờ.”
Ngô Cảnh An nhắm mắt lại, cố gắng tìm kiếm mệt mỏi và buồn ngủ sớm nên đánh úp đến đây.
Tỉnh Trình gối đầu lên cánh tay, nhìn màn đêm tối đen, “Cậu thì sao, cũng không có ai thích hợp sao? Vì sao tới bây giờ còn một mình?”
Yên lặng ở trong không khí lặng lẽ lưu động, Tỉnh Trình cho rằng anh đang ngủ, liền không hỏi nữa.
Ngô Cảnh An ở trong bóng đêm yên tĩnh phát ra một tiếng thở dài.
“Sao lại không có, tớ không kén chọn như cậu, người không tồi thông qua được là được.”
Tỉnh Trình nói: “Muốn nói chuyện của hắn sao?”
Ngô Cảnh An chậm rãi mở mắt ra, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, rải đầy nền nhà bàng bạc.
“Hắn ấy à, một tên tiểu bạch kiểm, giống như cậu vậy. Ha ha… Bộ dáng không tồi, lúc trước để ý đến hắn cũng là vì vậy. Đáng tiếc, tính tình hắn không tốt, một khi trêu hắn mất hứng, hắn liền tìm biện pháp sửa trị người ta ngay. Cậu không biết lúc trước tớ bị hắn chỉnh thảm bao nhiêu đâu, tên kia còn cảm thấy nói lời xin lỗi là sẽ không có chuyện gì. Cho nên chỉ có tớ nợ hắn. Ài, xem như tớ nợ hắn đi, nếu không cũng sẽ không gặp phải một người nóng nảy như vậy. Hắn ấy à, nhà hắn rất có tiền, là một nhị thế tổ ăn không ngồi rồi. Không có bản lĩnh, không hiểu gì là trách nhiệm, mười phần là một đứa trẻ chưa lớn, tính tình ác liệt.”(tiểu bạch kiểm: người đàn ông trắng trẻo, còn được chỉ những người đàn ông ăn bám, hoặc trai bao.)
Tỉnh Trình không hiểu, “Vì sao lại tìm một người như vậy?”
Ngô Cảnh An nghĩ nghĩ, “Hắn… Hắn không phải cái gì cũng sai. Rất nhiều thời điểm, hắn đối xử với tớ rất tốt. Hắn…” Ngô Cảnh An cố gắng muốn tìm ra ưu điểm của Hứa Huy, tìm ra vài chuyện có thể lấy ra để nói, nhưng anh suy nghĩ thật lâu thật lâu, cũng nói không nên lời. Sinh hoạt chính là như vậy, tất cả đều là từng chi tiết nhỏ, chỉ có thể dung nhập vào trong lòng, không thể nói ra lời. Cũng giống như vậy, mình từng làm những gì cho hắn, anh cũng không nghĩ ra. Nhưng Hứa Huy đối tốt với anh, anh vẫn luôn hiểu được. “Hắn yêu tớ, không ít hơn tớ yêu hắn. Trong mắt người khác, chúng tớ có lẽ không thích hợp. Nhưng ở trong lòng tớ và hắn, luôn cảm thấy đối phương là người thích hợp nhất. Không phải là người kia, cái gì cũng đổi vị.”
Trong lòng Tỉnh Trình có áp lực không nói nên lời, anh nói: “Nếu như vậy, vì sao còn muốn đi du lịch một mình.
Ngô Cảnh An nhẹ nhàng nhắm mắt, “Tớ mệt rồi, ngủ đi!”
Tỉnh Trình: “Ừm, ngủ đi!”
Ánh trăng bạc rải trên chăn của hai người, che dấu hết thảy phức tạp và ưu sầu.
Ngày hôm sau, Ngô Cảnh An cự tuyệt ý tốt của bạn học, cùng Tỉnh Trình hai người nhàn nhã chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ của thành phố C.
Ẩm thực thiên ngọt làm Ngô Cảnh An vốn khẩu vị nặng cay nồng không quen, Tỉnh Trình lại không để ý lắm, ăn rất vui vẻ.
Ngô Cảnh An bĩu môi, rất không vừa lòng mà nói: “Tớ hoài nghi ở đây ngay cả bột mì cũng cho đường, vì cái gì ngay cả bánh màn thầu cũng có thể nếm ra vị ngọt! Người ở đây không sợ bệnh tiểu đường sao?”
Tỉnh Trình cười “phụt” một tiếng đem mấy sợi mì đều phun ra.
Ngô Cảnh An ở một bên đắc ý, “Ai nha, hình tượng anh đẹp trai bị tổn hại rồi!”
Lúc đi thăm danh thắng thành phố C, vô tình gặp được một bé gái Âu Mĩ tóc vàng mắt xanh, bé gái lầm bầm nói với Ngô Cảnh An một chuỗi dài, Ngô Cảnh An cả đầu đều là một đống dấu chấm hỏi, há mồm, im tiếng, mãi mới nghẹn ra được một từ, “What?”
Tỉnh Trình không chút hoang mang đi lên trước, cùng với bé gái nước ngoài kia thầm thì đến thầm thì đi, phút cuối cùng, bé gái nước ngoài còn thơm lên má Tỉnh Trình một phát, làm người nào đó đỏ mắt.
Ngô Cảnh An ủ rũ: “Coi như cậu giỏi!”
Tỉnh Trình ở một bên đắc ý: “Ai nha, hình tượng anh đẹp trai bị tổn hại rồi!”
Ngô Cảnh An cắn răng trừng mắt, tên chết tiệt này, từ bao giờ học được thói thù dai này, nguyền rủa cậu cả đời không cưới được vợ, không đúng, là chồng!
Đi vào chùa miếu nổi tiếng của thành phố C, tiêu tiền thuê một hướng dẫn viên du lịch dẫn bọn anh đi bái phật, thăm thú, hướng dẫn viên du lịch thấy đằng sau bọn họ có một đoàn du lịch sắp đi đến đây, vì thế vội vàng như đi đầu thai mà nói mấy điểm quan trọng, dẫn bọn họ mỗi người đi lấy một vòng hoa, đặt trước phật đàn, sau đó là quỳ lạy, người thì đi một bên cuối cùng, từng người một đi tới trước mặt một vị đại sư, lưu tên, tùy tâm ý mà quyên góp.Mông Ngô Cảnh An chưa kịp ngồi lên ghế, đại sư kia đã đưa bút tới trước mặt anh, “Người khác đều viết một trăm, thí chủ nên viết hai trăm, trán thí chủ rộng lớn, ấn đường đỏ lên, là mệnh đại phú đại quý, tương lai nhất định tiền đồ như gấm, gặp dữ hóa lành, mọi việc đều thuận lợi… Bla bla bla…”
Có lẽ đại sư cũng nhìn thấy đoàn du lịch đông người đằng sau, nói nhanh như súng máy, đô đô đô đô… Bắn cho Ngô Cảnh An một mặt nước miếng.
Ngô Cảnh An không quá để ý một trăm cái gì, nghe ông ta bảo viết hai trăm, cũng viết tên mình lên.
Viết xong đang định đi, đại sư nói: “Quyên góp đi!”
“Vâng.” Ngô Cảnh An lấy ví ra.
Đại sư tốt bụng nhắc nhở, “Hai trăm.”
Ngô Cảnh An nháy mắt mấy cái, “Bao nhiêu?”
“Hai trăm”, đại sư liếc anh một cái, “Không phải thí chủ vừa mới viết sao?”
Ngô Cảnh An lúc này mới giật mình, thì ra hai trăm là ý này.
Anh lấy ví ra, vẻ mặt u sầu, “Ai nha, tôi không mang nhiều tiền như vậy, làm thế nào bây giờ?”
Vui vẻ trên mặt đại sư tản mác đi, “Vậy quyên một trăm đi, gieo thiện quả tích thiện đức được thiện báo.”
Ngô Cảnh An lấy từ trong ví ra mười tệ, “Tôi chỉ có chừng ấy.”
Mặt đại sư triệt để đen thui.
Ra khỏi đại điện, Ngô Cảnh An ở trước mặt Tỉnh Trình rung đùi đắc ý, “Lão lừa ngốc, còn muốn gạt tớ, tưởng tớ ngu lắm chắc. Hai câu nói đã muốn lấy của tớ mấy trăm, ai mà làm chuyện ngu xuẩn thế chứ.”
Bên cạnh có một phụ nữ đi ra, cầm một cái bùa bình an nói với bạn đi cùng mình quyên ba trăm.
Ngô Cảnh An vỗ vỗ miệng, chờ người nọ đi xa rồi ghé vào tai Tỉnh Trình, “Ài, cậu quyên bao nhiêu? Đừng nói với tớ cậu bị lừa đấy.”
Tỉnh Trình không đổi sắc mặt giơ ra một ngón tay.
“Một trăm?” Ngô Cảnh An trừng mắt, “Sao cậu ngốc vậy? Khi còn bé thông minh như thế, sao có thể té nhào ở đây? Không phải cậu thật sự tin mấy câu cái gì mà ấn đường, cái gì mệnh phú quý của ông ta chứ?”
Tỉnh Trình lắc đầu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, “Một đồng xu.”
Ngô Cảnh An hít một hơi, “Sao cậu làm được vậy?”
Tỉnh Trình đi làm ở cơ quan, lục đục với nhau, đã nhìn quen ngươi lừa ta gạt, hơn nữa còn kinh doanh dịch vụ như buôn bán nhà hàng, người bình thường muốn lừa anh cũng không dễ dàng.
Anh chỉ cần ngồi như tượng ở đàng kia nghe ông đại sư kia thổi phồng một phen, phút cuối cùng quyên một đồng xu sau đó ở trước mặt người đang tức đến giơ chân chỉ chỉ vào lỗ tai của mình, lại khoát tay thêm cái nữa.
Tha cho tôi đi, tôi nghe không được.
Dễ dàng đi ra khỏi đại điện.
Ngô Cảnh An dựng ngón tay cái với anh, “Vẫn là cậu cao tay!”Đi vào một tòa đại điện khác, vừa vặn gặp phải dì lúc nãy mới quyên ba trăm kia.
Hướng dẫn viên du lịch nói với những người kia: “Vừa rồi mọi người đã được bùa bình an, mời theo tôi đến gặp đại sư, chỗ phát ra ánh sáng kia.”
Ngô Cảnh An tới gần Tỉnh Trình, hạ giọng nói, “Đệch, ông ta chê tớ quyên quá ít, cả bùa bình an cũng không cho.”
Tỉnh Trình cười cười, “Không cho càng tốt, nếu không, lại đi vào lại mất thêm mấy trăm.”
Ngô Cảnh An ngẫm lại cũng đúng, hơi thương tiếc nhìn mấy các dì các mẹ đầy lòng thành kính, hi vọng mọi người còn có thể chừa chút tiền vé xe về nhà.
Ra khỏi chùa miếu, Ngô Cảnh An mắng liền vài tiếng, chùa miếu hiện tại đều làm sao vậy, hòa thượng đều chỉ biết nhận tiền.
Tỉnh Trình nói: “Những người này chưa chắc đã là hòa thượng, hiện tại trong xã hội loại chuyện này nhiều lắm, tìm vài kẻ không có nghề ngỗng gì cạo đầu nói là đại sư, chỗ nào cũng yết giá, hủy cả một chốn Niết bàn.”
Trên đường hai người trở về, một thím mặc áo vải chèo thuyền trên sông khẽ hát, tiếng ca thuần phác, làm người nghe vui vẻ thoải mái.
Ngô Cảnh An nói: “Nếu không, chúng ta cũng lên ngồi tàu thể nghiệm một chút, tìm một chị gái biết ca hát, nghe vài khúc.”
Tỉnh Trình nói: “Đi.”
Sau khi mua vé lên thuyền, chị gái áo vải nhiệt tình trong sáng, vừa mới bắt đầu chèo thuyền đã hỏi hai người có muốn nghe hát không.
Ngô Cảnh An vỗ đùi, chị gái này thật hợp ý anh, “Đúng rồi, hát vài bài đi!”
Tỉnh Trình nhìn anh một cái, cười hỏi người chèo thuyền, “Tính thế nào?”
Ngô Cảnh An có chút kinh ngạc, lăng lăng nhìn anh.
“Mỗi bài 20 tệ.”
Tỉnh Trình lấy ra tờ năm mươi đặt ở đầu thuyền, “Ba bài năm mươi, đi đi!”
Chị gái mừng rỡ, gật gật đầu, “Được, được.”
Tuy nói ca hát lấy thù lao là thiên kinh địa nghĩa, nhưng trong lòng Ngô Cảnh An vẫn không thoải mái.
Xã hội thực dụng lạnh như băng, người người đều là con buôn bạc bẽo, không biết anh có thể nào tìm được thế ngoại đào nguyên non xanh nước biếc, hương hoa tiếng chim hằng tưởng tượng hay không.
Không có tiền, nửa bước khó đi.
Không hiểu sao, anh nhớ tới Hứa Huy.
Người kia sinh ra nơi nhà cao cửa rộng, lớn lên trong chiều chuộng, không có năng lực sinh hoạt một mình, nếu lựa chọn mình, điều gã buông tha không đơn giản là cuộc sống ưu tú, còn là nhất định sẽ bị xã hội hiện thực này vứt bỏ.
Cho nên, anh không nên oán hận, trách cứ, bọn họ, chính là hai người thuộc về hai thế giới.
Cả hai đều buông tay, mới là lựa chọn tốt nhất với đối phương.