Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

Lên xe, lão Vương lái xe hỏi bà có về nhà hay không, bà không yên lòng lắc đầu.

Một chiếc xe có rèm che màu đen chạy thong thả khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thành phố.

Hứa Huy sinh ra, lớn lên ở thành phố này, nơi này có rất nhiều hồi ức về nó.

Từ đứa trẻ tập tễnh học đi đến người đàn ông anh tuấn thành thục hiện tại, nó đã sống ở đây ba mươi năm.

Xe một đường lái qua ngôi trường Hứa Huy từng đi học, công viên trò chơi từng chơi đùa, quán cà phê thường đi, cuối cùng dừng ở tiểu khu nó và người đàn ông kia từng sống chung.

Kim Mỹ Tuyên xuống xe, chậm rãi bước đi vào tiểu khu, ngồi trên ghế đá bên bồn hoa, lần đầu tiên cẩn thận đánh giá cẩn thận địa phương không thu hút này.

Khu xanh hóa quá mức chật chội, máy tập thể dục đã hỏng hơn phân nửa, hoa cỏ chưa từng được tu bổ, thậm chí còn có phân chó che giấu ở trong góc.

Địa phương như vậy, vì sao Hứa Huy cứ mê mẩn như vậy?

Người ở nơi này, vì sao có thể làm cho Hứa Huy cả người nhà cũng không cần?

Bà vẫn cho rằng Hứa Huy là vì ham chơi cùng phản nghịch nên mới làm ra những chuyện ngu xuẩn liên tiếp này, cho dù nó hết lần này đến lần khác thanh minh nó yêu người đàn ông kia, cho dù nó làm đến nỗi quyết tuyệt với người thân…Cho đến hôm nay Hách Thời kiên quyết nhảy lầu, chấn sụp thành lũy kiên cố trong lòng bà.

Trong nháy mắt đó, bà thiếu chút nữa cho rằng người nhảy xuống chính là Hứa Huy.

Hách Thời là một người đồng tính luyến ái, người yêu cậu ta chết, cho nên, cậu ta sống không còn gì luyến tiếc.

Cha mẹ lần lượt bức bách, khiến cho tinh thần cậu ta triệt để hỏng mất, áp dụng phương thức cực đoan nhất thoát khỏi tất cả.

Kim Mỹ Tuyên chậm rãi nhắm hai mắt lại, khổ sở trong lòng từng chút mở rộng.

Bà bắt đầu miên man suy nghĩ, nghĩ nếu bọn họ ngoan độc với Ngô Cảnh An hơn chút nữa, đối với Hứa Huy quá đáng hơn một chút, có phải, kết cục cũng sẽ biến thành như vậy hay không.

Bà xúc động sợ hãi lại thấy may mắn, bọn họ không làm đến bước tuyệt tình nhất kia, Hứa Huy đã chống đỡ.

Hách Thời bị bức đến cực hạn, Hứa Huy đau khổ chống đỡ.

Bọn nó, có phải là cùng một loại người hay không?

Người như bọn nó, có phải thật sự sẽ có một tình yêu ăn sâu vào máu như vậy?

Bà nhớ tới Ngô Cảnh An trong trí nhớ.


Một người đàn ông quá mức bình thường.

Mà lúc này đây, bà buông thành kiến xuống, tinh tế hồi tưởng từng chút về người đàn ông này.

Cậu ta có một công việc ổn định, có một căn nhà ở không lớn, không đánh bạc chơi bời, xem như một người đàn ông đứng đắn.

Cậu ta có một trái tim nhân nghĩa, sẽ vì hai người đàn ông không hề có quan hệ huyết thống mà từ bỏ Hứa Huy.

Cùng cậu ta, Hứa Huy lần đầu tiên sinh ra ý tưởng làm việc kiếm tiền, cho dù sau đó khó khăn gian khổ, cũng không từ bỏ.

Hứa Huy từng chút trưởng thành, không thể không nói có một phần nguyên nhân là do Ngô Cảnh An.

Ngô Cảnh An, cũng là dùng cả trái tim yêu Hứa Huy đi!

Bọn họ, chia tay bao lâu…

Hứa Huy hôm nay cùng hai năm trước như là hai người, không còn là một công tử ca chơi bời lêu lổng, nó mỗi ngày đúng giờ đi làm tan tầm, nghiêm túc với công việc, tích cực đối diện cuộc sống, nó như vậy, là đứa con ngoan trong mắt rất nhiều cha mẹ.

Nhưng chỉ có một chuyện, nó không chịu về nhà.

Không phải nó không chịu, trong đầu Kim Mỹ Tuyên lặp lại từng lời Hứa Huy chảy nước mắt nói.

Mẹ, con muốn về nhà, để con về nhà đi, mẹ…

Con trai bà muốn về nhà, mà bà, chồng bà, cha mẹ chồng bà rốt cuộc làm đứa con hoàn mỹ, ưu tú này cả nhà cũng không về được.

Bà tựa vào bên bồn hoa, thấp giọng thở dài.

Bọn họ, lấy cớ vì kiêu ngạo của gia đình, vì tốt cho nó, bức bách Hứa Huy, như vậy, thật sự đúng không?

Bức nó tới cực điểm, làm đứt nốt sợi dây cuối cùng trong đầu nó, bà không thể tưởng tượng, Hứa Huy quật cường như vậy liệu có làm ra những chuyện đáng sợ như thế không?Thật sự đi đến bước kia, còn có thể vãn hồi sao?

Hàng hiên phía trước đột nhiên có một người đàn ông chạy tới, mang theo một túi nilon lớn vội vàng chạy tới bên đống rác, ném vào sau đó xoay người đồng thời cũng chú ý đến bà.

Người đàn ông tạm dừng bước, hơi hoài nghi nhìn bà.

Kim Mỹ Tuyên nhìn chăm chú về phía người đàn ông kia, áo ngủ thật dày bao bọc hết thân mình cậu ta, nhưng khuôn mặt gầy yếu rõ ràng kia nói cho bà một sự thật, người đàn ông kia cũng sống không tốt.

Người đàn ông kia do dự một hồi, tiến lên vài bước đứng trước mặt bà, “Hứa phu nhân.”


Kim Mỹ Tuyên cúi đầu than nhẹ một tiếng sau đó đứng dậy, ánh mắt phức tạp nhìn anh một hồi, không nói gì xoay người rời đi.

Ngô Cảnh An nhìn thân ảnh bà rời đi, lại hiện ra vài phần cô tịch, thê lương.

Hứa Huy chưa về nhà, nghe ý tứ Liêu Thắng Anh tựa hồ cùng trong nhà nháo đến rất căng.

Đi qua đoạn đường dài như vậy, người phụ nữ đó cũng thấy mỏi mệt đi!

Nói cho cùng, bà ấy cũng là một người mẹ, một người mẹ yêu con trai mình sâu sắc.

Trận chiến tranh không khói thuốc này, mặc kệ ai thắng ai thua, bị thương tổn, vĩnh viễn không chỉ là một người.

Từ bệnh viện đi ra đã là hơn bảy giờ tối, Liêu Thắng Anh lôi kéo Hứa Huy đi khách sạn kêu hai bình rượu trắng, hai người vừa nói vừa uống mà giải quyết hết.

Hách Thời tuy là cứu lại được, lại vẫn gặp nguy hiểm, người nhà vẫn luôn canh giũ ở bệnh viện, ngay cả Vi Vi cũng không chịu rời đi.

Mẹ Hách Thời quỳ ở ngoài phòng bệnh cầu xin ông trời, cho Hách Thời tỉnh lại sớm một chút, bà không bao giờ ép buộc hắn nữa, mặc kệ hắn yêu đàn ông hay phụ nữ, bà không quan tâm gì nữa, chỉ cần hắn có thể bình an tỉnh lại.

Ba Hách Thời cũng tháo xuống mặt nạ kiên cường, lệ già ngang dọc nhìn đứa con trai cắm đầy ống, kim, phải dựa vào máy hô hấp mới duy trì được sinh mệnh của mình.

Sợ hai ông bà lại bị đả kích, Hứa Huy không dám nói hết những lời của bác sĩ cho ông bà biết.

Khi Hách Thời ngã xuống bị thương tổn đến cái gáy, cho dù sống cũng có khả năng sẽ thành người thực vật.

Liêu Thắng Anh uống một li tiếp một ly, ánh mắt hồng hồng, hẳn lúc nãy cũng là trốn đến chỗ không người nào đó trộm khóc.

Uống hết một chén rượu, hắn hít hít cái mũi, chau mày nói: “Socola thật tuyệt tình, quen biết hắn nhiều năm như vậy thật không nghĩ tới hắn sẽ làm ra loại chuyện này. Mẹ nó, hắn muốn chết thì chết đi, nửa chết nửa sống như bây giờ tính cái gì.”

Hứa Huy không nói tiếp, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, yên lặng nghe Liêu Thắng Anh phát tiết.

Ai cũng không nghĩ tới Hách Thời sẽ làm như vậy, môt phần tình cảm vô vọng chặt đứt thần kinh của hắn, cha mẹ lấy cái chết ép buộc thành cọng rơm cuối cùng áp sụp lạc đà.Hách Thời không muốn điên, chỉ có thể lựa chọn tử vong.

Có lẽ như vậy, hắn còn có thể gặp lại Kiều Chí Bân ở một thế giới khác.

Hứa Huy không xác định được, cứng rắn kéo hắn lại như thế có phải là quyết định chính xác hay không.

Lấy trạng thái người thực vật còn sống, như vậy, thật sự tốt sao?


Khi Liêu Thắng Anh gọi bình rượu thứ ba, Hứa Huy ngăn cản.

Gọi điện thoại kêu xe taxi đuổi Liêu Thắng Anh đã say đến bất tỉnh nhân sự về nhà, Hứa Huy đi đến cửa nhà Ngô Cảnh An, gõ cửa thật mạnh.

Ngô Cảnh An mở cửa, Hứa Huy vẻ mặt say rượu chống tay lên tường, biểu cảm thống khổ nhìn anh.

Ngô Cảnh An vừa định mở miệng, Hứa Huy đã nói trước.

Gã dùng ngữ khí bi thương, bất đắc dĩ chất vấn: “Em biết không, thì ra người Hách Thời vẫn luôn thích là Kiều Chí Bân, mà Kiều Chí Bân cái gì cũng không biết giống hệt đứa ngốc lại cũng yêu hắn mười năm. Cảnh An, Cảnh An, Kiều Chí Bân chết, hắn đã chết, Hách Thời nhảy từ trên lầu xuống, biến thành người thực vật, Cảnh An, em vẫn muốn chia tay sao? Chúng ta, có phải cũng muốn chờ đến kết cục thê thảm như vậy mới nhớ tới hối hận sao?”

Ngô Cảnh An trừng lớn hai mắt không thể tin được lời gã nói.

Hứa Huy uống rượu, gã đang nói mê sảng sao, Hách Thời như thế nào sẽ…

Kiều Chí Bân, chết, bọn họ…

Nước mắt Hứa Huy nghẹn cả ngày nháy mắt chảy xuống, thân mình gã run rẩy tựa vào bên tường khóc.

Vì tuyệt vọng của Hách Thời, vì bi ai của gã.

Trước kia gã từng ở trước mặt bạn bè lớn tiếng nói anh yêu em Ngô Cảnh An, hiện tại gã mới chính thức biết được con đường này khó đi bao nhiêu, đi đến cuối cùng, đúng là tuyệt lộ thảm thương.

Hách Thời vì đi một con đường bình thường, trả giá thảm trọng, hiện giờ rơi vào vũng bùn lầy này, rốt cuộc không thể quay đầu lại.

Mà bọn họ, bọn họ đang xoay quanh trên con đường này, ai có thể biết ngày mai sẽ phát sinh cái gì, ngày mai, bọn họ còn có thể may mắn còn sống chờ được người yêu trở về hay không.

Hứa Huy yếu ớt, Hứa Huy khóc đến rối tinh rối mù, làm trái tim Ngô Cảnh An trong nháy mắt như bị ai nhéo chặt.

Gã mất đi một người bạn vẫn luôn ủng hộ gã đi tới, mà người gã thương nhất, chính mình, cả một cái ước định cũng không thể bảo vệ.

Giờ khắc này, Ngô Cảnh An vạn phần thống hận sự yếu đuối vô năng của chính mình.

Bọn họ không làm gì sai, lại chỉ có thể xa xa tránh đi người mình yêu, chờ thời gian trôi qua, chờ đến khi tất cả hi vọng tan biến, hối hận đã nở ra một đóa hoa tàn. Nhân sinh, đâu có cách nào làm lại.

Ngô Cảnh An vươn tay ôm chặt người đàn ông trước mặt, bàn tay xoa mái tóc ngắn của gã, hôn lên nước mắt của gã.Ai cũng không thể cam đoan bọn họ có được mười năm để chờ hay không, chờ tới mười năm sau, thật sự sẽ có hạnh phúc sao?

Anh không muốn bỏ qua nữa, không thể lại bỏ qua, Hứa Huy là người cuối cùng trên đời này anh yêu, dù thế nào, anh không thể lại buông tay.

Sai, để cho nó sai tiếp đi!

Bọn họ chỉ muốn có lẫn nhau, để phần tình yêu sâu nặng này sẽ không đi đến một ngày vô vọng.

Thời tiết tháng mười hai, bên ngoài lạnh đến mức nước đóng thành băng, trên cành cây trụi lủi treo vài miếng lá khô, gió lạnh thổi đến cuốn lá khô bay đến xa xa.

Đứa trẻ võ trang đầy đủ chỉ lộ ra đôi mắt to tròn trịa, dốc sức cưỡi xe đẩy bốn bánh của bé, xuất phát đi về phía đám bạn nhỏ của mình.


Trong phòng ấm áp, hai người chui trong ổ chăn vừa mới tỉnh giấc.

Người nào đó vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên miệng người nào đó một chút, người nào đó há miệng cắn lên cổ người nào đó một hơi.

Người nào đó kêu to, “Em là chó à, cắn cái gì mà cắn!”

Người nào đó hét lớn, “Anh là đồ cầm thú, có cần phải làm cả đêm không, khốn kiếp!”

Người nào đó cười rộ lên, “Một năm không ăn thịt, đổi lại là em em nhịn được sao, hơn nữa, tối hôm qua là ai gọi không ngừng, vừa mở to mắt liền giả vờ ngây thơ.”

Người nào đó thổi râu trừng mắt, “Có giỏi anh nhắc lại lần nữa xem!”

Võ mồm kết thúc, Ngô Cảnh An thắt lưng rụng rời, PY nát rụng vào phòng tắm.

Anh không biết làm thế có đúng hay không, hợp lại với Hứa Huy có thể sẽ đưa tới lưỡi dao sắc bén hơn đâm thủng trái tim anh hay không.

Người nhà họ Hứa sẽ không ngồi yên không quan tâm, bọn họ cho dù có nhiều tin tưởng hơn nữa, cũng không thể chân chính đối kháng.

Nước ấm rơi xuống đỉnh đầu, cọ rửa thân thể đau nhức, nhưng không cách nào rửa đi phiền não trong lòng.

Từ phòng tắm đi ra, khi anh lấy khăn mặt lau tóc Hứa Huy giật lấy khăn của anh ấn anh ngồi lên ghế, đặt khăn lên đầu anh, từ ngọn tóc đến chân tóc lau từng chút một.

Động tác gã rất mềm nhẹ, giống như những lời gã nói, nhưng câu làm ấm áp trái tim Ngô Cảnh An.

“Cảnh An, anh biết băn khoăn của em, anh không vội, cũng sẽ không thúc giục em nữa, chỉ cần biết rằng trong lòng em vẫn luôn có anh, chờ anh, là đủ rồi. Em có thân nhân em muốn bảo vệ, mà anh, cũng sẽ giúp em bảo vệ họ. Không thể thường xuyên gặp mặt thì chúng ta chat video, không thể gọi điện thoại thì chúng ta dùng qq, khoảng cách cũng sẽ không xa. Anh sẽ không từ bỏ tranh thủ, tin tưởng một ngày nào đó chúng ta sẽ được cùng nhau. Một lần nữa làm cái ước định đi, Ngô Cảnh An và Hứa Huy, ước định đời này sẽ không vứt bỏ nhau, vĩnh viễn yêu đối phương, vĩnh viễn bảo vệ những người chúng ta yêu thương.”

Nước trên tóc bị người nọ từng chút lau khô, chất lỏng ấm áp lại từ dưới khăn mặt tích lạc trên khuôn mặt, dừng ở nắm tay nắm chặt.Bọn họ lần nữa ước định, đó là ước định sau khi trải qua mưa gió lịch lãm, thâm tư thục lự làm ra.

Tình yêu của bọn họ đang từng bước hoàn thiện, tình yêu của bọn họ cũng dần trở nên sâu sắc.

Bọn họ thông cảm đối phương, học hoàn thiện chính mình, học cất giấu tình yêu vào lòng, học bảo vệ lẫn nhau.

Anh thật sự tin tưởng, tương lai, bọn h, nhất định sẽ trở nên xứng đáng với đối phương, kiên cường, dũng cảm, hoàn mĩ, nhất định sẽ đến với nhau, không tách ra nữa.

Ngô Cảnh An xoay người, nắm chặt lấy tay Hứa Huy, mỉm cười với gã.

“Hứa Huy, cảm ơn anh, kiên trì yêu một người như em. Thật xin lỗi, bởi vì em mà phải ăn rất nhiều khổ chịu rất nhiều tội, sau này, sau này, sau này để cho em tới bồi thường cho anh, dùng mỗi một ngày, bồi thường cho anh. Em sẽ không từ bỏ nữa, sẽ nắm chặt hai bàn tay này. Em nói rồi, có thể đánh bại người không bao giờ là hoàn cảnh, Hứa Huy, em sẽ càng thêm kiên cường, làm Ngô Cảnh An không bị đánh bại xứng đôi với anh. Hứa Huy, em yêu anh.”

Bọn họ tạm thời giấu tình yêu trong lòng, đồng thời chờ đợi đến một khắc có thể nâng niu nó dưới mặt trời.

Đôi môi, chậm rãi dán lại với nhau, bọn họ cười hôn đối phương, dùng nó truyền đạt tình yêu nói không hết của bọn họ.

Lúc này đây, không ai có thể tách bọn họ ra nữa.

Bảo vệ người chúng ta yêu thương, bảo vệ tình yêu của chúng ta, cùng nhau chờ ngày nào đó đến đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận