Nói nói cười cười làm xong thí nghiệm, Ngô Cảnh An vừa mới ngồi xuống điền ghi chép, Từ Hàng đã nhích lại đây, nửa mông ngồi trên tay vịn ghế dựa, hai tay đặt trên vai anh nắm nắm, cảm khái: “Lão Ngô này, sao cậu lại gầy thành thế này? Chẳng lẽ bị bệnh tương tư, lão Khổng nhà cậu không hầu hạ cậu tốt sao? Aiz, rất không biết thương hương tiếc ngọc!”
Ngô Cảnh An tủi thân nói: “Lão Khổng đi thăm vợ cả, một bồ nhí không danh phận như tôi sớm bị hắn quên béng!”
Từ Hàng chậc lưỡi, “Aiz, lão Khổng là kẻ chẳng ra gì. Vẫn nên đến với anh đây đi, anh cam đoan dù anh phải thắt lưng buộc bụng, cũng không để Tiểu An Tử nhà ta phải chịu khổ.”
Ngô Cảnh An vươn tay với hắn, “Cảm ơn anh nha, nếu không, lấy trước ra một vạn để em kiếm bữa ăn ngon đi!”
Từ Hàng vuốt tay anh, “Thiếu gì, trước tiên thỏa mãn anh một chút, sau đó sẽ cho em!”
Ngô Cảnh An rút tay nhìn hắn, “Mẹ nó, không có tiền còn đòi chơi gái, chạy về nhà bú sữa mẹ đi!”
Hai kẻ một xướng một họa trò chuyện thô tục, đem kẻ cao nhã ngồi bên cạnh quên sạch sẽ.Người nào đó lạnh mặt nhìn hai người làm bậy, nói chuyện cũng càng nói càng hạ lưu, trong lòng có một ngọn lửa không tên cháy rừng rực.
Đã từng, gã cũng từng cùng Ngô Cảnh An đùa giỡn không kiêng nể gì như vậy, mà hiện tại, vị trí của gã bị một người khác thay thế.
Giận nhất chính là, bên này gã hận đến nghiến răng nghiến lợi, mà người nọ, chính là kẻ làm gã lâm vào tình trạng này, lại vẫn có thể cười ha hả như đồ ngốc.
Ánh mắt gã càng ngày càng lạnh, lý trí ngay lúc tay Từ Hàng đặt lên phần eo Ngô Cảnh An triệt để hỏng mất, gã đột ngột đứng lên.
Động tĩnh quá lớn, đến nỗi hai người đang đùa giỡn đều bị dọa đồng thời nhìn về phía gã.
Sắc mặt Hứa Huy đen như đáy nồi, Ngô Cảnh An liếc mắt về phía sau một cái lại quay đầu về ngay, thiếu gia này lại trúng tà gì!
Từ Hàng ngơ ngác nhìn gã cả buổi, ***g ngực Hứa Huy phập phồng như giống như tức giận không ít, không nói được một lời, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Cảnh An, giống như có thâm cừu đại hận.
Ánh mắt Từ Hàng qua lại giữa Ngô Cảnh An và Hứa Huy, hai người này rốt cuộc kết cái oán gì, mẹ nó, chuyện này bên ngoài đồn đại rất khoa trương, thật sự không phải Lâm Giai Giai bỏ Hứa Huy chuyển sang thích lão Ngô chứ?
Mắt mù à?
Từ Hàng ho khụ một tiếng đứng lên hòa giải, trưng ra một khuôn mặt tươi cười, “Cái kia, Hứa thiếu, cậu xem, ngại quá, mải giỡn với lão Ngô, cậu muốn uống trà không? Tôi pha cho cậu một chén?”
Hứa Huy nghẹn một bụng lửa giận không phun ra được, giận đến nỗi xoay người đi ra khỏi phòng.
Từ Hàng không hiểu tính tình đại thiếu gia này rốt cuộc là làm sao, hắn chọc chọc Ngô Cảnh An đang ngồi tỏ vẻ không liên quan đến mình bên kia, “Này, cậu đoạt vợ của gã hay trêu chọc em gái gã? Nhìn ánh mắt gã nhìn cậu kìa, giống như hận không thể xẻo từng miếng thịt trên người cậu xuống.”
Khóe miệng Ngô Cảnh An nhếch lên một nụ cười khó phát hiện, “Để ý gã làm chi, tư tưởng của cái loại phú nhị đại này không phải dân chúng bình dân có thể hiểu được, gã đi rồi càng tốt, chúng ta tiếp tục đánh bài.”
Tan tầm điểm danh xong, Từ Hàng khoác vai Ngô Cảnh An, “Đi, đến phòng tôi đánh bài đi!”
Ngô Cảnh An liếc ngang hắn một cái, “Đánh một buổi chiều còn chưa đủ?”
Từ Hàng bĩu môi, “Hai người đánh không có ý nghĩa, đông người mới vui!”
Tan việc mới hơn tám giờ, cũng không có chuyện gì làm, Ngô Cảnh An liền đáp ứng. Từ Hàng đi phía trước, Ngô Cảnh An dừng lại trước cổng mua vài cái kem, chuẩn bị mang qua.
Nhấc gói to lên, trả tiền, vừa đi qua chỗ ngoặt, người đã bị kéo áp lên tường.
Người này xem ra rất khỏe, Ngô Cảnh An bị kéo mơ màng, chờ kịp phản ứng, tưởng rằng gặp cướp, đang lúc muốn đưa tay đánh trả, hơi thở ấm áp phả vào mặt.
Đèn đường về ký túc xá không quá sáng, hơn nữa đây là chỗ ngoặt, chỉ có vài tia sáng mờ nhạt chiếu tới.
Ngô Cảnh An không nhìn rõ người trước mặt, nhưng từ hơi thở của người nọ, anh biết đây là Hứa Huy.Không thấy rõ Hứa Huy nhào đến trước mặt như thế nào, không nhìn thấy thân hình căng cứng của gã, hai tay nắm chặt cánh tay anh, giống như rất sợ anh chạy mất.
Bọn họ cách nhau quá gần, gần đến nỗi Ngô Cảnh An có thể nghe thấy âm thanh hô hấp thật mạnh của gã.
Thanh âm Hứa Huy giống như gằn từng tiếng từ trong cổ họng ra, trầm thấp, áp lực, mang theo tức giận mãnh liệt, “Ngô Cảnh An, cậu ầm ĩ đủ chưa?”
Ầm ĩ? Gã đang nói cái gì? Ngô Cảnh An thật nghe không rõ. Anh ầm ĩ cái gì?
“Nhiều chuyện như vậy cậu còn không thôi! Không thoải mái thì nói ra, đừng kìm nén. Đúng, con mẹ nó tôi đóng kịch với cậu, cậu giận tôi hận tôi. Được rồi, muốn giải hận thế nào thì nói ra như đàn ông, tôi cho cậu xử lý! Muốn đánh một trận hay là thế nào, tùy cậu! Tóm lại, con mẹ nó cậu làm dứt khoát cho tôi, đánh xong ầm ĩ xong, đừng có trương khuôn mặt người chết này với tôi!”
Ngô Cảnh An nghe cũng thật muốn cười, Hứa Huy này, thật đúng là đúng lý hợp tình. Gã cho rằng đây là hai đứa con nít đang đùa sao, cậu đánh tôi một bàn tay, tôi trả lại cho cậu một đấm, hôm nay về nhà khóc với mẹ “sau này con không chơi cùng XX nữa”, ngày mai lại cùng nhau đắp bùn nặn tượng?
Hứa Huy thiếu gia chơi được, anh một bình dân quả thật còn không rõ.
Chẳng lẽ thiếu gia chán đùa giỡn người ta, nghĩ anh ngu ngốc như vậy, lại muốn trở về diễn bản sắc anh hùng?
“Cậu còn muốn vờ câm điếc với tôi?! Vờ vờ vờ, giả vờ một tuần lễ còn chưa đủ, tôi cũng không tin cậu có thể cả đời không để ý đến tôi. Con mẹ nó tôi cả ngày ở trước mặt cậu ra vẻ đáng thương, cậu nhìn cũng đủ sảng khoái đi! Tôi cho cậu biết, đó đã là cực hạn của tôi rồi, lại còn ầm ĩ nữa, sẽ không còn đường sống nữa đâu, cậu hiểu rõ chút!”
Nếu ánh sáng có thể sáng hơn chút, Ngô Cảnh An thật muốn nhìn rõ biểu cảm trên mặt Hứa Huy một chút.
Lần này lời gã nói thật đủ hài hước, không có biểu cảm minh họa thật đáng tiếc.
Sự im lặng của Ngô Cảnh An triệt để chọc giận Hứa Huy, kiên nhẫn của gã hao hết, gã quyết định dùng hành động làm người kia tỉnh táo chút.
Ôm mặt người nọ, Hứa Huy không chút khách khí mà gặm lên.
Miệng dán miệng, một cái hôn thật thật sự sự.
Hứa Huy có chút xúc động, trong mộng gã cùng Ngô Cảnh An hôn môi đến tám trăm lần, lại cũng không bằng lần tiếp xúc chân thật này, ma sát trên môi khiến độ ấm thân thể chợt tăng cao, một dòng điện tê dại chạy khắp toàn thân gã.
Ngay cả nụ hôn đầu tiên của gã cũng không đạt tới hiệu quả này.
Ngay lúc gã đang trầm mê trong hưng phấn cái hôn này mang tới, thình lình bị người chính diện dùng sức đẩy ra, gã lui lại vài bước, thiếu chút nữa không đứng vững.
Ngô Cảnh An dùng sức lau môi dưới bị gã mút qua, nhân tiện nói ra vài lời độc địa với người trước mặt.
Trước mặt Hứa Huy anh thật muốn giả vờ làm người câm cả đời, cùng người như thế vô nghĩa anh tình nguyện bị câm.Nhưng lúc này đây, anh nhịn không được.
Anh nói, “Hứa thiếu, tôi là biến thái, thích đàn ông. Nhưng không phải đàn ông trên đời này tôi đều thích, có một số người khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm, ví dụ như cậu.”
Nói xong xoay người đi ra khỏi chỗ ngoặt.
Lửa giận trong lòng Hứa Huy nhanh chóng bùng lên, hô lên với anh, “Không phải cậu nói yêu tôi sao? Được, tôi thỏa hiệp. Hẹn hò đi! Tôi đồng ý yêu đương với cậu.”
Nếu Ngô Cảnh An không đủ lý trí, có lẽ sẽ trở về nện cho gã một đấm, tốt nhất là dùng hết toàn lực, tốt nhất đập nát cái miệng thối của gã.
Yêu? Yêu!
Anh mắng Hứa Huy là súc sinh, quả thật là quá đề cao gã. Quả thật là cả súc sinh cũng không bằng.
Là gã tự tay xé tan tình yêu kia, bây giờ còn làm như bố thí mà nói với mình, yêu, cho nên, hẹn hò.
Câu nói kia, là sỉ nhục cả đời của Ngô Cảnh An.
Dù có hối hận đến xanh cả ruột, cũng không thể thu hồi câu nói kia.
Vì thế anh lựa chọn quên đi, đem những chuyện chó má xui xẻo kia nhai nát nuốt vào bụng, nhân tiện cũng đem người kia thải vào bồn cầu tự hoại.
Quên là được, quên là xong.
Anh còn muốn trải qua những ngày nhàm chán của mình, ngày qua ngày, năm qua năm.
Nếu Hứa Huy còn chút nhân tính, nên dùng một bó đuốc đốt hết mớ tư liệu kia, nếu không có, hừ, thì thôi, gửi tới đây, để anh trải nghiệm một chút cảm giác làm ngôi sao.
Tóm lại, anh với Hứa Huy phân rõ giới hạn.
Không dính vào, không trêu chọc, không gặp gỡ.
Chuyện này nên đơn giản như vậy, không phải sao?
Nhưng ai biết đầu óc Hứa đại thiếu bị hòn đá nào đập vào, đùa giỡn người ta một lần còn chưa đủ, còn muốn hai ba lần. Thậm chí hi sinh nhan sắc, chỉ để nhìn lại biểu cảm ngu ngốc của anh một hồi.
Ngô Cảnh An rất muốn thống khoái đánh nhau với gã một trận, tốt nhất là làm một trận ngươi sống ta chết.
Nhưng Ngô Cảnh An giận thì giận hận thì hận buồn bực thì buồn bực, lý trí của anh vẫn không chạy sạch.
Anh cái gì cũng không làm, cười lạnh một tiếng, tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Hứa Huy không phải là người anh có thể trêu chọc, anh không tính bỏ mạng, anh còn muốn sống, sống thật tự do tự tại.
Nói anh nhát cũng được, nói anh hèn cũng được, tóm lại, anh không muốn dính líu gì đến Hứa Huy nữa.
Hứa Huy không tin cả lúc mình nói muốn hẹn hò, anh ta vẫn có thể thờ ơ.
Nhưng nhìn bóng dáng người nọ càng đi càng xa, lo lắng của gã cũng ngày càng lớn.
Nương theo chút cứng cỏi cuối cùng, gã giận không kiềm được mà hét lên với người nọ, “Ngô Cảnh An, con mẹ nó có giỏi cậu đừng có hối hận!”Ngô Cảnh An rẽ về phía ký túc xá, đi vào hàng hiên tối om.
Hứa Huy trừng trừng nhìn một mảnh tối đen kia, đợi ước chừng mười phút, cũng không có người nào đi ra.
Hứa Huy vô lực gục đầu xuống, gắt gao nhắm chặt hai mắt áp chế hận và giận trong lòng. Nâng cái tay run run đặt lên trán, dần dần, từ sâu trong trái tim, một cảm giác khác dâng lên lan tràn toàn thân gã.
Gã biết, nó gọi là đau.
Đau đến nỗi cả hô hấp cũng lạnh lẽo, đau đến mức chết lặng tay chân, gã hầu như không thể cử động nổi nữa.
Xong rồi, gã triệt để xong rồi.
Dù gã nghĩ thế nào cũng không thể lừa được bản thân, đối với Ngô Cảnh An, gã không phải thích.
Không phải thích, không phải, không phải…
So với thích còn hơn rất nhiều lần, gã yêu anh ta.
Tim Hứa Huy co rút đau đớn, gã tựa vào bên tường dùng sức hô hấp, cũng không thể áp chế được cảm giác này.
Mẹ, cái yêu chết tiệt này còn không phải chỉ một chút, sâu đến nỗi gã cũng không cách nào tưởng tượng được.
Nếu không phải, gã sẽ không đau đến thế.
Sống hai mươi mấy năm, gã còn chưa đau đến thế bao giờ.
Đau đến mức cái mũi cũng lên men, đau đến độ chết đi sống lại, giống như một đứa nhỏ yếu ớt rối tinh rối mù.
Lần đầu tiên cảm giác được, cũng khiến gã hiểu những lần nói yêu thương trước đây của gã đều là chó má.
Ai gã cũng không yêu, Lâm Giai Giai tính là cái đồ chơi gì, một cô gái theo đuổi vài ngày liền quên, cả thích cũng chưa tới.
Gã yêu một người, người kia gọi là Ngô Cảnh An.
Vừa nghĩ tới tên người kia, cảm giác đau lòng lần thứ hai tràn ra.
Hứa Huy dùng sức hít hít cái mũi, hiện tại gã chật vật đến nỗi ngay cả bản thân cũng không nỡ nhìn.
Đầu dựa vào tường, gã nhắm chặt mắt lại.
Trước mắt vẫn không ngừng hiện ra khuôn mặt người kia, mày ngang, đôi mắt quật cường, cái mũi cao thẳng, đôi môi…mềm mại.
Ngô Cảnh An như vậy không hề xuất sắc, Ngô Cảnh An như vậy khiến gã lâm vào vực sâu.
Gã biết, muốn thoát khỏi chỉ sợ rất khó, rất khó khăn.