Cơ Giới Khách

_ Buông ta ra, họ La ngươi mà còn ép ta nữa thì đừng trách ta kêu người tống cổ ngươi ra sa mạc, thật uổng tấm lòng của ta khi lôi ngươi vào đây mà.

_ Lý Bá ơi Lý Bá, trung thực một chút đi, chuyện ngươi kể không phải quá hoang đường hay sao. Ngươi họ Lý, không phải họ Tạ, làm gì có chuyện lần thí luyện này ngươi được bọn họ trải thảm cho như thế chứ.

Lý Bá vẫn ra sức giãy giụa, cố gắng thoát khỏi thế kẹp cổ tra khảo của La Thần, chỉ là luận chiến lực, Lý Bá hắn còn lâu mới bằng được, dù sao Lý Bá hắn là cơ giới sư, sức tay chân sao bằng được cơ giới sĩ như La Thần.

_ Đừng nghĩ ai cũng như ngươi, Lý Bá ta là người có nhân phẩm, lời ta nói ra chắc như đinh đóng cột, lừa gạt ngươi, hừ, chỉ làm giảm thân phận của ta.

La Thần cũng biết được là Lý Bá không nói dối, chút hành hạ này coi như nghi thức ăn mừng gặp mặt của hai người. Không phải là La Thần hoàn toàn tin tưởng cái nhân phẩm gì đó của Lý Bá, chẳng qua nếu lời Lý Bá nói là dối, thì nói dối cũng ngu quá đi, người làm huynh đệ của hắn không thể quá tệ như vậy.

Lý Bá kia số hưởng, vào sa mạc thí luyện là lập tức thấy trạm dừng chân này trong tầm mắt. Bước vào thì được tặng chức ông chủ nhỏ, thong thả ngồi mát ăn bát vàng. Vừa nghe đã khiến người khác sôi gan.

La Thần buông tay, mặc kệ Lý Bá la làng đòi trả đũa, hắn hít một hơi trầm ngâm suy nghĩ, thì thào, vừa đủ để Lý Bá nghe rồi yên tĩnh lại, cũng bắt đầu suy nghĩ.

_ Nghĩ kỹ lại đi Lý Bá, chuyện tốt trên đời không thể tự nhiên từ trên trời rớt xuống đâu. Liệu đây có phải là âm mưu nhắm vào họ Lý ngươi hay không?

Lý Bá khựng lại, chuyện này đúng là hắn đã có nghĩ đến, nhưng là nghĩ chưa thông nên tạm không nghĩ nữa.

Kế tiếp lại là giọng của La Thần, nhẹ nhàng từ tốn, đầy tính dẫn dắt:

_ Ta nghĩ chuyện này có chín phần là bẫy, cơ bản chính là đánh vào cái danh tiếng giỏi kết giao của họ Lý ngươi.

Tạ gia tạo ra một hồi thí luyện, lại tạo thêm cái trạm dừng chân cửa sau này. Ta tin chắc không phải vì tiền, bọn họ lâu nay chỉ đóng cửa chờ người khác mang tiền đến, kiểu chặt chém này tuyệt không phải tác phong lâu nay.

Ta nghe phong phanh bên ngoài có lời đồn, Tạ gia đang đến thời điểm chiêu rể số lượng lớn, vài mươi năm một lần. Chuyện làm rể nhà họ Tạ với người khác đương nhiên tốt, nhưng với thân phận kế thừa như chúng ta thì không. Nên nhớ con cái sinh ra trong cửa nhà họ Tạ, buộc phải theo họ mẹ Tạ gia.

_ Nhưng như vậy thì liên quan gì đến ta, chắc chắn một ngàn phần trăm gia tộc sẽ không chịu để ta đi ở rể đâu. _ Lý Bá có chút mờ mịt.

_ Lý gia ngươi không muốn nhưng Tạ gia thì chưa biết, nhìn ngươi yểu yểu nhưng cũng là giống gien tốt. Lần này là bọn họ trong vùng thí luyện này cho ngươi củ cà rốt, rồi tặng thêm cây gậy khiến người khác ghen ghét. Nói thử coi Lý Bá, có phải ngươi nhận được nhiều ánh bất thiện lắm hay không.


_ Đúng là có chút chút.

_ Thấy chưa, ta đoán không sai mà. Chính là Tạ gia muốn hình ảnh ngươi trong mắt người khác đi xuống. Từ đó chia tách ngươi, sau này có ngã giá mua thân ngươi cũng rẻ thêm chút chút.

_ Không phải vậy chứ, ta chẳng qua chỉ hò hét thu tiền, mọi người có ghét thì ghét lão già canh cổng kia, liên quan gì đến ta.

_ Nếu là ngươi thì ngươi ghét ai, ông lão làm nhiệm vụ hay tiểu tử vẫy đuôi theo sau dựa hơi.

_ Ta...

Lý Bá nghiêm trọng, hơn ai hết hắn hiểu việc kết giao quan trọng như thế nào với Lý gia, nói các mối quan hệ đó chính là sợi dây cuối giữ Lý gia ổn định lúc này cũng không sai. Mặc dù gia tộc không đặt gánh nặng này lên vai hắn nhưng nói là không cần nghĩ đến cũng không được.

_ Lý Bá, bình tĩnh lại đi, không cần quá lo lắng, may cho ngươi là có ta ở đây, để ca, ca sẽ giải quyết chuyện này giúp ngươi.

Hai người La, Lý chụm đầu lại to nhỏ rì rầm, lấy La Thần làm chủ đạo, Lý Bá gật đầu rối rít, thỉnh thoảng hắn ngẩn lên phản kháng nhưng cuối cùng cũng xìu xuống.

Cũng không có âm mưu gì lớn, cơ bản là La Thần muốn Lý Bá thôi chức, chủ động nhường công tác thu tiền này lại cho hắn.

Lý Bá không ngu, biết đây rõ ràng là La Thần kia tính kế mình, giành miếng ăn. Nhưng với mức độ thân thương xương máu của hai người, thà để họ La kia tính kế thì vẫn tốt hơn là họ Tạ. Với lại chuyện đi vòng vòng thu tiền, lúc đầu thì có vui, nhưng bây giờ đã dần dần trở nên khó xử, Lý Bá hắn thật không hợp làm chủ nợ.

Bàn tính xong xuôi, lấy La Thần dẫn đầu, hai người hùng hổ cố tỏa ra khí thế hướng về phía cổng trước của trạm dừng chân, nơi có ông lão họ Tạ đang ngồi gác ở đó.

Cặp đôi này đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người, dù sao bọn họ vô hình chung, đều cố ý tránh xa chỗ ông lão kia, đây là tâm lý chung của các con nợ.

Trong ánh mắt dõi theo của mọi người, hai tên kia đã đứng trước mặt ông lão, khí thế là đã có, dù sao bọn họ cũng là top đỉnh vai vế thế hệ này. Chỉ là với ông lão kia nhiêu đó vẫn không ăn thua, ông ta vẫn điềm nhiên nhắm mắt, hướng mặt về phía sa mạc mênh mông, không chút biểu tình.

Lý Bá là người lên tiếng trước:


_ Lão bá à, ta tự nhận mình năng lực không đủ, hay là lão để La công tử đây đảm nhận chức vụ của ta đi. Huynh ấy chính là người đủ tài năng phẩm chất, đảm bảo sẽ giúp lão thu nhiều tiền nhất có thể.

Kế tiếp là La Thần:

_ Lão bá à, ta gọi người là Tạ lão nhé, chắc không sai đâu nhỉ. Tên tiểu tử họ Lý này nói không sai đâu, chuyện tiền bạc giao cho hắn chính là giao trứng cho ác, chỉ tiền hắn nợ ta là bao nhiêu hắn còn không biết. Ta mà ngồi tính tiền lời lâu nay chắc chắn sẽ khiến hắn giật mình chết giấc.

Với lại lão nhìn coi, gương mặt hắn đầy đủ nét tham lam nham hiểm, làm sao không có chuyện lén lút biển thủ, ta chơi với hắn từ nhỏ, tật xấu đó của hắn ta rành nhất, tuyệt không sai đâu. Có ta, chính ta là ứng viên tốt nhất cho công việc này, lão cứ an tâm giao phó.

_ Tạ lão, Tạ lão, người nói gì đi chứ, ta rất thành tâm rời bỏ chức vụ mà.

_ Ta cũng rất thành tâm nhận chức vụ này, đây chính là tâm động trời xanh đó. Lão gật đầu cái đi.

_ Tạ lão...

Mặc kệ hai người nói gì, lão đầu kia vẫn án binh bất động. Mọi người xung quanh sau lúc đầu ngạc nhiên đã bắt đầu cười thầm. Hai tên kia diễn kịch cũng kém quá đi, dù không biết Tạ gia có ý gì, nhưng cũng không thể tùy ý bọn họ muốn sao thì muốn. An phận chơi theo luật đi, tống cổ luôn hai tên đó là tốt nhất.

Tình hình không giống với dự định cho lắm, thấy đã tốn hơn lít nước miếng mà vẫn không đả động gì được lão già kia, hai tên La,Lý bắt đầu sinh lòng thoát chí. Cũng ngờ rằng liệu lão giả kia có phải cũng là một bộ phận của lần thí luyện này, mặc định theo hệ thống.

Đúng lúc này, lão giả kia bắt đầu động, chỉ là một cái ngẩn đầu nhìn về hướng La Thần.

La Thần lập tức lui lại một bước, chân khụy xuống như muốn ngã, thần sắc biến đổi không ngừng.

Kinh ngạc, ngờ vực, cực kỳ kinh ngạc rồi chuyển qua sung sướng vui mừng.

Lý Bá đứng bên cạnh thộn ra nhìn La Thần, chẳng hiểu mô tê gì, tính lấy chân đá thử hắn một cái. Rồi lão giả kia lại nhìn về hướng Lý Bá.


Cảnh vừa rồi lặp lại, định lực của Lý Bá còn kém, hắn té ngửa luôn, tay hắn rung rung chỉ tay về phía trước, miệng lắp bắp: " Đại.. đại..."

Ngay lập tức bàn tay của La Thần bịt chặt miệng của Lý Bá.

Hai người đơ thêm một chút, chính là đang nghe lời truyền âm của người trong bộ dạng lão giả kia, mà không ai khác chính là Vương Lang Vương đại ca, người đại ca từ trên trời rớt xuống mà họ nhận ở Lan Đông thành.

Lời truyền âm ngắn gọn, vừa hỏi thăm vừa dặn dò giải thích. Người thông minh nghe ít hiểu nhiều, rầm rầm các thông tin, âm mưu, tính toán chạy như điên trong đầu ba huynh đệ.

Lúc sau.

Vương Lang diễn trọn vở, ậm ừ gật đầu một cái rồi tiếp tục nhìn về sa mạc mênh mông.

Hai tên La Lý kia nhìn nhau, hai nụ cười rạng rỡ.

Sâu trong đôi mắt này, ta đã thấy kim tiền chạy loạn, đây không phải là cờ đến tay, mà là bao bố đựng tiền đang rộng mở, đợi người khác tự động tới nạp đầy. Không muốn phát tài cũng không được.

Mọi người xung quanh khi chứng kiến cảnh hai tên kia chụm đầu nhỏ to, thỉnh thoảng liếc bọn họ mà cười liếm mép, da đầu bọn họ bỗng co lại, da gà chạy rần rần. Cao trào là lúc hai tên kia cúi đầu chắp tay hướng lão giả kia mà hét lớn:

_ Tạ lão tiền bối an tâm, bọn học trò sẽ cố gắng hết mình, hứa không làm người thất vọng.

Chương mới của tiết mục thí luyện bắt đầu.

Bonus.

_ La Thần, khỏe chứ.

_ Ngươi, ngươi...

_ Bình tĩnh đi.

_ Vương Lang đại ca, đệ nhớ ca quá.

_ Khỏi, trạm dừng này do ta tạo ra, không liên quan gì đến Tạ gia, lát sau ta sẽ giải thích. Bây giờ ngươi tính toán nhanh đi, nên nhớ, càng nhanh, càng nhiều, càng tốt. Ta lấy một nửa.


_ Bớt chút đi ca, đệ dạo này sống cực khổ lắm.

_ Im

...

_ Lý Bá, khỏe chứ.

_ Á á á á.

_ Bình tĩnh đi. Chào hỏi sau, hợp tác với La Thần mà giải quyết cho xong vụ này, giao hết cho hai ngươi đó.

_ Á á á á.

...

_ La Thần, là thật à, đó là đại ca?

_ Đương nhiên, người ta kết bái đâu thể tầm thường, cả đời ta chỉ sai một lần lúc nhận ngươi làm huynh đệ thôi.

_ Im đi. Vậy còn Tạ gia, còn cái bảng môn bài có ghi tên bọn họ.

_ Đồ ngu, thế mà cũng hỏi, đây là vào kho gạo nấu cơm, trá hình một chút là gắp lửa bỏ tay người. Trong đất Tạ gia đương nhiên phải giăng cờ họ Tạ rồi. Đại ca là tinh anh ta ngưỡng mộ, bản lãnh chưa nói, chỉ một nước này đã đủ khiến ta khâm phục. Hỏi ngu nữa là ta kêu đại ca từ ngươi đó.

_ Đại ca làm chủ chỗ này, hèn gì ta vừa vào sa mạc là lọt vào đây luôn, một chút nắng cũng chưa thấy.

_ Nói nữa ta đánh ngươi đó. Nghe thêm một từ nắng nữa là ta ra tay. Đại ca rõ ràng là quá thiên vị mà, hành ta dang nắng như con khô. Hay thấy cái mặt ngu của ngươi tội quá nên mới vậy, nhưng vẫn là bất công với ta.

_ Ngươi ngu thì có, vậy giờ phải làm gì.

_ Chỉ hai chữ,: vơ, vét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận