Có Giỏi Thì Đừng Chết

Hách Phúng là đồng nghiệp, người yêu, hay là bạn giường của Lâm Thâm?

Hiển nhiên tất cả đều không phải, tuy bình thường cậu không có cốt khí, nhưng cậu sẽ không vì một đêm dừng chân mà bán đứng thân thể của mình đâu.

>-<
Vậy Hách Phúng có ở lại không?
Dĩ nhiên là có rồi, sau khi ký kết một loạt hiệp ước bán rẻ bản thân, cuối cùng Hách Phúng cũng được cho phép nghỉ lại.Đêm đó, Lâm Thâm từ trong nhà kho ôm một tấm chăn còn nguyên mùi mốc đưa cho cậu, Hách Phúng chỉ có thể tự an ủi, đại trượng phu co được dãn được, tiết tháo chỉ là nhất thời thôi, biết không? Ngày mai sau khi thức dậy, tiết tháo lại tràn đầy.
Buổi chiều đầu tiên tại căn nhà nhỏ trong rừng cây kết thúc bằng sự bực tức mà đi ngủ của cậu. Ngay cả trong mộng, gương mặt cá chết của Lâm Thâm vẫn y hệt âm hồn không tan ám ảnh cậu, Hách Phúng đang ngủ cũng không thể kiềm chế mà âm thầm nguyền rủa anh ta.
Ngày hôm sau, Hách Phúng bị một loạt tiếng hót lanh lảnh đánh thức. Tiếng chim hót thanh thúy từ ngoài cửa sổ truyền vào, lúc cao lúc thấp, bỗng nhiên uyển chuyển rồi lại du dương, thanh âm của rất nhiều loài chim cùng hòa vang khiến Hách Phúng đang mơ ngủ cũng nghĩ rằng mình đang nghe hòa âm ở đại nhạc hội.
Nhưng khi cậu mở mắt lại phát hiện trên đỉnh đầu là nóc nhà gỗ, mà vị nghệ sĩ tao nhã chơi đàn dương cầm cùng với mấy mỹ nữ kéo violin cũng phất tay chào tạm biệt. Sự thật tàn khốc đã nói cho Hách Phúng biết, bây giờ cậu đang ở tận sâu trong rừng già, ngủ trong một căn nhà gỗ tám trăm năm trước đã bị người hiện đại vứt bỏ.
Trên thực tế Hách Phúng rất nhanh đã tỉnh táo lại, cậu tự thu xếp cho mình xong xuôi mới đi tìm Lâm Thâm, chuẩn bị uyển chuyển đưa ra nguyện vọng được rời khỏi thì vòng vòng trong nhà cả nửa ngày cũng chẳng thấy anh đâu. Căn nhà gỗ nhỏ này cũng chỉ có ba, bốn căn phòng, thật không biết Lâm Thâm trốn ở đâu.
Hách Phúng tìm nửa ngày rồi bỗng nhiên vỗ đầu mình. Thật là khờ mà, người không ở trong nhà, đương nhiên là ở bên ngoài rồi. Thế là cậu lại đi ra bên ngoài.
Hôm nay, ánh nắng mặt trời thật là ấm áp, Hách Phúng chưa ra khỏi nhà, đã cảm nhận được ánh sáng rực rỡ bên ngoài.
Xung quanh nhà gỗ là một bị một hàng cây cối bao quanh, cả rừng cây và ngôi nhà lại tạo thành một khoảng không gian nhỏ, giống như một sân nhà tự nhiên. Ngày hôm qua lúc tới đây, cậu còn chưa chú ý, nhưng hôm nay dưới ánh nắng lan tỏa, Hách Phúc nhìn thấy mảnh sân nhỏ này trồng cũng không ít hoa cỏ, còn có rau cải với trái cây nữa, mà đa số là những loại cậu không biết tên.
Lúc cậu tìm thấy Lâm Thâm, anh đang ngồi xổm trên một mảnh đất trồng thật nhiều rau, hình như đang ngồi chăm sóc chúng, Hác Phúng nhìn không ra anh ta đang làm cái trò gì với đôi bàn tay dính đầy đất kia nên đành phải chờ đối phương xong việc, mới gọi anh.
“Lâm …”
“Cậu tới thật đúng lúc.”
Lâm Thâm giống như có mắt sau lưng, thận trọng ném một túi gì đó cho Hách Phúng làm cậu theo bản năng bắt lấy.
“Giúp tôi bón phân cho ruộng cà chua bên kia.”
Hách Phúng sửng sốt, cậu đang cân nhắc xem nên bắt đầu từ đâu với cái túi không rõ nguồn gốc trong tay này đây.
“Phân hóa học?”
Lâm Thâm hình như cũng lười xoay đầu lại khinh bỉ cậu “Phân thiên nhiên.”
Thiên nhiên… thiên nhiên… phân thiên nhiên?
Hách Phúng nghĩ một lúc, sắc mặt lập tức tái mét.
“Nhưng không phải là của cậu, cũng không phải của tôi, là ở trong rừng.” Lâm Thâm bổ sung thêm một câu nữa rồi tiếp tục làm việc của mình.
Nói như vậy túi phân thiên nhiên này không phải của “sản phẩm” của con người, mà là của động vật. Sắc mặt Hách Phúng cuối cùng cũng đẹp hơn một chút, tuy rằng chỉ có một chút thôi.
Bất quá, cậu cũng không muốn để Lâm Thâm chỉ huy rồi làm không công, lúc cậu đang muốn cự tuyệt, bên ngoài hàng cây kia lại truyền đến một âm thanh của người khác.
“Tiểu Lâm có ở đó không?” Một ông chú ngoài năm mươi tuổi vừa đi vào vừa hỏi.
Một giây sau đó, Hách Phúng lại thấy kỳ tích nha… Lâm Thâm vậy mà lại đổi sắc mặt rồi.
“Con ở đây, chú Vương.”
Lâm Thâm dừng công việc đang làm lại rồi đứng lên, đi qua đón chú, chưa kể còn kèm theo một nụ cười vô cùng chói mắt, thoải mái không gì sánh được, cho dù là ai nhìn thấy cũng nghĩ anh là một thanh niên nhiệt tình, sáng sủa.
Hách Phúng: “( ⊙ A ⊙)”
Bên kia, chú Vương và tên Lâm Thâm biến thái kia đang nói gì thì phải?
“Đây là gạo của tháng này, còn có dầu ăn, đúng rồi thím của con còn bắt chú đem thịt tươi lên cho con, tất cả là thịt gia súc nhà chú nuôi đó.”
“Chú Vương, con không ăn hết nhiều vậy đâu, chú thím cứ giữ lại mà ăn.”
“Cầm đi! Con còn đang trong giai đoạn phát triển chiều cao mà, cứ ăn rau rồi dưa hoài sao được. Thím của con đã giao nhiệm vụ cho chú rồi, phải đưa hết chỗ này cho con, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, trở về chú sẽ lãnh đủ đó.”
Hách Phúng tiếp tục hoài nghi lỗ tai của mình, Lâm Thâm nhìn thế nào cũng không thể nhỏ tuổi hơn cậu được, chắc cũng khoảng 25, 26 tuổi gì đó. Người hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi vẫn còn phát triển chiều cao à? Sao tuổi dậy thì cùa anh ta đến chậm quá vậy?
Có lẽ là ánh mắt Hách Phúng nhìn bọn họ quá mức nóng bỏng, chú Vương cuối cùng cũng chú ý ngoại trừ bọn họ ra, còn có một người khác đang có mặt ở hiện trường. Nhìn gương mặt xa lạ này, trên gương mặt thật thà chất phác của chú lộ ra một chút hoang mang.
“Tiểu Lâm, đây là…?”
Lâm Thâm giới thiệu cực kỳ đơn giản: “Nhân viên con mới tuyển. Hách Phúng, ngày hôm qua vừa tới.”
“À, thì ra là Tiểu Hách.” chú Vương cười tủm tỉm nói: “Vừa tới đã giúp Tiểu Lâm làm việc rồi, không tồi, là một thằng nhóc nhanh nhẹn.”
“Con… ”
Hách Phúng đang muốn vì bản thân mình nói chút gì đó, nhưng nhìn lại túi phân thiên nhiên vẫn còn ở trên tay mình, lập tức im lặng. Lúc này rồi, nói cái gì cũng vô dụng thôi.
“Đúng rồi, Tiểu Hách về sau cũng ở đây đúng không. Thêm một miệng ăn cơm về sau lương thực tiêu hao cũng nhiều hơn, đừng khách khí với chú, chút thịt ấy chưa đủ cho hai đứa ăn một bữa nữa, cầm đi!”
Chú Vương vẫn cứ đem túi đồ ăn nhét vào tay Lâm Thâm. Lâm Thâm chỉ cười, hình như không cự tuyệt nữa.
“Chú Vương trở về giúp con cảm ơn thím một tiếng, chờ thêm vài ngày nữa con rảnh sẽ qua vườn giúp hai người làm chút việc.”
“Hầy, hai người chúng ta vẫn còn sức mà, cần gì con giúp chứ? Thôi chú đi đây.”
Từ chối đề nghị ở lại để Lâm Thâm tiễn chú một đoạn, chú Vương không hổ danh gừng càng già càng cay quyết định đi về một mình. Chú qua đây chỉ để hoàn thành nhiệm vụ đưa gạo cho Lâm Thâm thôi, hiện tại đã hoàn thành rồi chú lại mang theo vẻ mặt tươi cười đi về.
Đến khi nhìn thấy chú Vương quẹo vào ngã rẽ cuối con đường nhỏ, khuất khỏi tầm mắt mình, Lâm Thâm mới thu hồi ánh mắt.
“Sao còn chưa bón phân?”
Giọng điệu này thật sự là quay ngoắt một trăm tám mươi độ. hoàn toàn khác hẳn với lúc nãy.
Hách Phúng cuối cùng hiểu được cảm giác gặp phải kỳ phùng địch thủ là cái gì, cậu đang gặp một người so với mình trở mặt còn nhanh hơn trở sách.
“Vừa rồi anh … Thôi quên đi.” Vốn đang định hỏi cái gì nhưng Hách Phúng cũng không muốn thêm nhiều chuyện, đành nói thẳng: “Tôi muốn xuống núi.”
Ánh mắt Lâm Thâm lập tức trầm xuống, đánh giá cậu.
“Cậu muốn ngủ đã rồi đi à?”
Lời này sao nghe ra lại có ý khác vậy nhỉ?
Hách Phúng kiên nhẫn giải thích với anh: “Tôi cảm thấy công việc này không thích hợp với mình, giống như anh đã nói, tôi không đủ can đảm, thể lực cũng không được, còn rất nhiều vấn đề khác nữa…”
Mà quan trọng nhất là cậu không muốn ở lại trong khu rừng núi hoang vắng này đâu!
“Cho nên, tổng hợp những tiêu chí trên Lâm tiên sinh vẫn nên chọn người nào tài đức hơn để đảm nhiệm chức vụ này vậy.”
“…”
Thấy đối phương lại im lặng, Hách Phúng nghĩ thầm: không phải mình nói quá trực tiếp nên chọc giận anh ta rồi chứ.
“Lâm Thâm.”
“Hửm?”
Lâm Thâm nhìn cậu nói: “Tôi đã nói rồi, trực tiếp gọi tên của tôi. Tôi không thích vòng vo, không cần xưng hô khách sáo như vậy.”
Không phải vừa rồi anh còn cùng với người khác một hai chú Vương với Tiểu Lâm à? Hách Phúng oán thầm trong lòng.
“Được rồi, Lâm Thâm, tóm lại chuyện thuê nhân viên, chúng ta nên bàn lại một chút.”
“Lương căn bản mỗi tháng là hai ngàn.”
“Chúng ta phải thật bình tĩnh …”
“Bao ăn, bao ở.”
“Tự hỏi bản thân của mình đến cuối cùng có thích hợp hay không…”
“Nếu cậu đồng ý, không cần nhiều thủ tục khác, cũng không cần thử việc, bây giờ có thể xem là nhân viên chính thức.”
“Còn cần phải nghiêm túc kiểm tra… Kiểm tra, anh nói cái gì?”
Hách Phúng trừng to mắt, mắt cậu vốn cũng không nhỏ, còn trừng lên như vậy nhìn y như cá Kim Ngư. Có điều theo như lời của cậu mà nói, cho dù là cá cũng phải là một con cá Kim Ngư anh tuấn, tiêu sái.
“Không cần mấy thứ thủ tục rườm rà, cậu có thể trực tiếp dọn hành lý đến đây, có thể bắt đầu công việc.” Lâm Thâm trả lời vấn đề của cậu.
“Tôi không có hành lý… Không đúng, tôi thật sự không thích hợp với công việc này.”
“Năng lực thích ứng của con người rất mạnh, không nên coi thường nhân loại.”
“Nhưng về sau mỗi lần đi tuần tra rừng, đối mặt với thân xác của mấy đồng bào đã đi bán muối, tâm lý của tôi sẽ sản sinh nhiều loại biến hóa phức tạp…”
“Nếu cậu sợ mấy thứ đó, có thể trốn sau lưng tôi. Tạm thời, tôi sẽ phụ trách an toàn của cậu.”
Hách Phúng bị mấy điều kiện hấp dẫn này dụ dỗ, nghe thấy câu trả lời này lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hình như đã lược mất hai chữ ‘tạm thời’ của Lâm Thâm.
“Không phải tôi sợ, tôi chỉ không đành lòng nhìn di thể thê thảm của mọi người mà thôi.”
Lại nói tiếp, Hách Phúng lúc ban đầu ngắm trúng công việc này, không phải bởi vì có đãi ngộ cao, yêu cầu thấp, còn bao ăn bao ở sao? Vì sao phải từ chối một cơ hội tốt như thế chứ? Thi thể thì sao, gặp riết cũng quen thôi.
Không phải chỉ là người chết thôi sao? Dù khó đối phó thế nào cũng không khó bằng đối phó với người sống
Sau khi Hách Phúng quyết định thuyết phục chính mình, hết thảy mọi vấn đề đều trở thành chuyện nhỏ.
Cậu tặng cho Lâm Thâm một nụ cười còn chói lọi hơn cả ánh sáng mặt trời.
“Như vậy, từ nay về sau tôi sẽ làm việc ở đây, chào ông chủ.”
“Lâm …”
“Lâm Thâm. Như hôm qua tôi đã giới thiệu, tôi tên là Hách Phúng, không có việc làm, nhưng mà một giây trước tôi vừa mới tìm được một công việc. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”
Lâm Thâm nhìn cậu một cái, nắm chặt lấy bàn tay đang vươn ra.
“Tôi cũng hy vọng vậy.”
Lâm Thâm tiếp tục nhắc nhở cậu: “Nhưng mà việc đầu tiên, cậu qua ruộng bón hết túi phân trong tay cậu đi. Đây là việc thứ nhất của cậu.”
Nếu anh không nhắc, Hách Phúng cũng đã quên trong tay mình vẫn còn cầm một túi phân động vật. Cung kính không bằng tuân mệnh, Hách Phúng thật cẩn thận mà bón phân, còn Lâm Thâm thì mang theo hai bao gạo lớn và mấy thứ linh tinh khác vào nhà.
Cậu đột nhiên có một chút tò mò.
“Anh với mấy người nông dân ở dưới chân núi quan hệ tốt lắm à?”
Lâm Thâm hai tay đều bưng đồ đành phải dùng chân đá cửa, nghe thấy cậu hỏi như vậy hình như dừng lại một chút, thật lâu sau đó mới tiếp tục vào nhà.
“Ai mà biết?”
Anh bước vào nhà, cánh cửa gỗ dù không có ai kéo lại sập mạnh, ‘rầm’ một cái trước mặt Hách Phúng.
Hách Phúng cúi đầu nhìn túi phân thiên nhiên trong tay, ngẩng đầu nhìn bốn phía rừng cây một lượt, rồi lai nhìn về phía trước, trời xanh mây trắng.
“Hôm nay là một ngày đẹp trời.”
Cậu nói xong, thì bụp một cái thảy toàn bộ phân trong túi xuống đất.
Năm phút sau trong căn nhà nhỏ trong giữa rừng truyền đến một tiếng gào thét.
“Hách Phúng, muốn tôi nói cho cậu biết cái gì mới là bón phân mà không phải là ném phân không hả?! ”
Một ngày sinh hoạt chung của hai người đàn ông trong khu rừng rậm này khép màn bằng một tiếng gào thét.
Facebook Comments


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui