Có Giỏi Thì Đừng Chết

Trong rừng rất yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng dòng suối róc rách chảy qua tàng đá, trừ lần đó ra, cũng chỉ thỉnh thoảng trên đầu có vài con chim bay qua, âm thanh đập cánh.

Bên dòng suối, một người ngồi trên tảng đá, một người ngồi trên mặt đất, nhìn nhau thật lâu.

Một lúc lâu không thấy Lâm Thâm lên tiếng, người xa lạ hiếu kỳ hỏi:”Thế nào rồi? Chẳng lẽ bị trặc chân?”

Lâm Thâm nghe vậy, xoa xoa chân đứng dậy, nhìn người xa lạ một bên chiếm cứ dòng suối, nhíu mày.

“Xem ra cậu không thích nói chuyện.” Đối phương mỉm cười:”Nhưng mà hình như không có bị thương, thật tốt quá.”

Địa phương ban đầu định thả lỏng bị người khác chiếm, Lâm Thâm đương nhiên không nhiều lời, chuẩn bị xoay người rời đi.

“A, không dự định ngồi thêm chút sao?”

Nam nhân kia gọi anh lại:”Cậu vội đi đâu, hay là nói, cậu có địa phương khác để đi?”

Có địa phương khác để đi sao?

Những lời này trong nháy mắt gọi Lâm Thâm lại, anh quay đầu, có chút hung ác nhìn về phía người nọ.

Đối phương không để ý mỉm cười:”Không phải tôi tò mò, chỉ là nhìn vẻ mặt của cậu, ngược lại giống như một người đáng thương không có nhà để về.”

“Không phải người đáng thương.” Lâm Thâm rốt cuộc cũng mở miệng.

“Được rồi, là một người cô độc không tìm được nơi để về.” Nam nhân nhếch môi, nhìn về phía Lâm Thâm:”Chẳng lẽ gặp được một đồng bạn, không ngồi xuống trò chuyện với tôi một chút sao?” Hắn vỗ vỗ tảng đá kế bên, cảm nhận độ ấm được ánh mặt trời chiếu.

“Dù sao bây giờ cậu cũng không có chỗ để đi, không phải sao?’

Chân Lâm Thâm giật giật mấy lần, cuối cùng vẫn quay bước trở lại, đi đến đối diện nam nhân ngồi xuống.

“Nói cái gì?”

Đối phương dường như rất cao hứng, nhếch miệng lộ ra tươi cười sáng lạn, đôi mắt híp thành một đường, hóa thành một hình trăng khuyết.

“Đương nhiên là — —” Hắn nói:”Nói về rất nhiều chuyện. Nhưng mà trước đó, chúng ta vẫn nên giới thiệu một chút về mình đi.”

Thời điểm người này cười rộ lên, bên má phải có một lúm đồng tiền. Lâm Thâm vừa mới chú ý đến điểm này, chợt nghe thấy đối diện truyền đến một thanh âm vui sướng.

“Tôi tên Hách Dã, Hách trong tiếng tăm lừng lẫy, Dã trong cỏ dại.”

Cỏ dại, nơi nào cũng thấy được, không chút nào thu hút.

Mà nói cái tên tùy tiện như vậy, vậy mà rất hợp với họ Hách này, lúc Hách Dã giới thiệu mình trong giọng nói dường như mang theo một phần chế nhạo, không, nói là chế nhạo không bằng nói là trào phúng.

Đối với ai trào phúng? Là hắn hay là một người nào khác.

….

Lúc Vu Việt hỏi câu đó, Hách Phúng không trả lời mà hỏi ngược lại:”Nếu tôi nói không có, cậu tin không?’

“Đương nhiên tin!” Vu Việt vội vàng trả lời:”Chỉ cần cậu nói chúng tôi nhất định không hoài nghi cậu, Hách Phúng.”

Hách Phúng nghe vậy, mắt cũng không chớp.

“Vậy nếu tôi nói có, cậu tin không?’

“Cậu…” Vu Việt ngây người, tức giận:”Lúc này không phải để nói giỡn, cậu nghiêm túc một chút đi!”

“Tôi đang rất nghiêm túc hỏi cậu.” Hách Phúng nói:”Nếu bất luận tôi nói gì các cậu cũng tin, như vậy mặc kệ tôi nói cho các cậu có phải sự thật hay không, các cậu cũng sẽ tán thành nó? Một khi đã như vậy, cậu còn hỏi tôi làm gì? Cậu muốn biết không phải sự thật, mà là câu trả lời của tôi.”

Vu Việt phản bác:”Ít nhất cậu phải cho tôi biết, tôi mới có cách giúp cậu!”

“Vậy cậu muốn nghe đáp án nào?”

Hách Phúng hỏi lại hắn:”Là muốn tôi nói cho cậu biết tôi không giết người, sau đó cậu có thể yên tâm giúp tôi giấu đi manh mối, giúp tôi bịa đặt sự thật, cuối cùng tự nói với mình tất cả đều đúng bởi vì tôi vốn không phải hung thủ. Các cậu chú ý không phải đến tột cùng tôi có giết người hay không mà là cho mình một lý do. Về phần sự thật….”

Cậu cười, trong tiếng cười đã có vài phần trào phúng:”Trừ người nhà người chết, còn có ai quan tâm?”

Vu Việt không quan tâm.

“Hách Phúng, cậu đừng nói bậy nói bạ được không! Phải, tôi chính là muốn một liều thuốc an thần thì sao! Nhưng tôi tin tưởng cậu căn bản không phải nhất thời xúc động liền cướp đi sinh mạng người khác, nói với tôi một câu cậu không làm rất khó sao!”

“Rất khó sao, chỉ cần nói một câu, chúng tôi đều sẽ tin tưởng cậu!’

Vu Việt liên tiếp hỏi mấy lần, nhưng mà Hách Phúng từ đầu đến cuối đều gắt gao ngậm chặt miệng không trả lời. Vu Việt tâm càng luống cuống.

Một lúc sau Hách Phúng mới mở miệng, nói ra câu nói Vu Việt không muốn nghe nhất.

“Tôi…Nói không nên lời.”

“Nói không nên lời cái gì?”Vu Việt trừng to mắt.

Hách Phúng nhắm mắt lại, một màn ngày đó hiện ra rõ ràng trước mắt. Có âm thanh ai đó khàn khàn tuyệt vọng, có màu đỏ tươi chói mắt của máu, một giọt một giọt từ trong cơ thể dần dần mất đi sinh mệnh kia chảy ra. Mà đến nay cậu vẫn còn nhớ rõ, cô trừng to mắt, cho đến chết cũng không cam tâm hỏi cậu — —tại sao, tại sao!

Từng tiếng chất vấn kia, vô tội mà căm phẫn hai mắt trợn to, toàn bộ đều xuất hiện trong mộng của Hách Phúng. Mà cậu từ đó về sau trở nên bắt đầu sợ hãi máu và thi thể.

Tại sao, tại sao — —!

Âm thanh phẫn nộ cùng tuyệt vọng kia từng lần một vang lên bên tai, mà Hách Phúng vẫn như cũ nhớ rõ chính mình lúc ấy dứt khoát trả lời như thế nào, không một chút uyển chuyển.

Cuối cùng, tạo thành hậu quả không cách nào vãn hồi.

Mở mắt ra, nhìn bầu trời sáng ngời kia, Hách Phúng lại cảm thấy có chút chói mắt. Cậu mở miệng, khàn khàn nói:”Bởi vì tôi, không thể nói như vậy.”

Không thể nói mình cùng tràng tử vong kia không hề liên quan.

Không, hoặc là nói, cậu chính là đầu sỏ gây tội.

“Cậu xuống núi đi.” Trong giọng nói Hách Phúng tràn ngập mệt mỏi:”Đợi cho thật sự khởi kiện bọn họ sẽ đến tìm, tôi sẽ trở về.Chuyện này các cậu không cần xen vào nữa.”

“Cậu!” Vu Việt nổi giận, nhưng Hách Phúng đã muốn thu dọn đồ đạc vào nhà, không quay đầu lại để ý hắn. Không có biện pháp, hắn chỉ có thể ở sau lưng cậu cao giọng hô to:”Ngày mai tôi cũng đến tìm cậu! Thẳng đến khi cậu nói thật mới thôi!’

Nói xong, hắn liền nổi giận đùng đùng đẩy hàng rào ra khỏi sân nhỏ.

“Ai, đại thúc chú phải về sao, bất hòa với Hách ca?”

“Trở về, ngày mai lại đến.”

“Ngày mai còn muốn đến a…”

“Yên tâm, thù lao sẽ không thiếu nhóc. Nhóc muốn gì?’

“Một thùng mì ăn liền a! Thứ này quý nhất!”

“….”

“Ách, tôi vẫn muốn tiện lợi chút, có phải yêu cầu rất cao?”

Vu Việt nhịn không được nở nụ cười:” Có thể đắt hơn thùng mì ăn liền, ta mua cho nhóc cả một xe cũng không thành vấn đề, ngày mai lại đến giúp chú canh chừng.”

“Được a!”

Trong sân nhỏ, Hách Phúng nghe thanh âm hai người càng ngày càng truyền xa, khóe miệng có vài phần ý cười bất đắc dĩ. Vu Việt người này tính tình bướng bỉnh, hắn sẽ không chịu buông tha, cho rằng cậu còn giấu gì đó.

Thế nhưng….

Con ngươi Hách Phúng tối lại, cười khổ một tiếng.

Cậu đã nói thật vì sao bọn họ không nguyện ý tin tưởng?

Cô gái kia, chính là chết trên tay mình.

Tay phải Hách Phúng nắm chặt.

— — chết trên sự lạnh lùng của cậu.

Tại một khắc kia Hách Phúng mới biết, thì ra tử vong là một việc dễ dàng như vậy.

***

“Cậu cho rằng tử vong là gì?”

Đột nhiên hỏi vấn đề này, Lâm Thâm cảnh giác nhìn người kế bên, nhưng Hách Dã vẫn trước sau như một mà cười nhìn anh, trong mắt là một mảnh quang mang trong suốt.

“Vì sao muốn hỏi cái này?”

Hai người đã trò chuyện một lúc lâu, Lâm Thâm không phải không thừa nhận, cái tên đột nhiên xuất hiện này quả thật rất hiểu mình. Không, không nên nói là hiểu, mà là hai người có rất nhiều chỗ giống nhau.

Đều không thể hòa hợp với mọi người xung quanh, đều bị bài xích, cũng giống nhau, bọn họ dùng ngụy trang đáp lại những người đối với mình thương tổn.

Chẳng qua Lâm Thâm ngụy trang là lạnh lùng, mà Hách Dã ngụy trang là khuôn mặt tươi cười, hắn dường như đối với người nào cũng có thể tùy tiện cười đến sáng lạn, lúc bị Lâm Thâm hỏi như vậy, Hách Dã sửng sốt một chút, lập tức cười nói.

“Thói quen đi.”

Thói quen?

“Bởi vì ôn nhu tươi cười là một con dao, vừa có thể tổn thương chính mình, cũng có thể thương tổn được người khác. Điều tốt nhất chính là, nó là một hung khí không dễ phát hiện.” Lúc Hách Dã cười nói ra những lời này, Lâm Thâm đột nhiên cảm thấy nụ cười của hắn thật chướng mắt, quay đầu hừ một tiếng.

Nhưng mà Hách Dã lập tức nói:”Cho dù là vậy, tôi cũng có lúc cười thật lòng.”

Lâm Thâm giật giật lỗ tai.

“Liền tỷ như bây giờ, khó có thể gặp được đồng bạn.” Hách Dã cười, trừng mắt nhìn:”Chẵng lẽ không phải ý trời sao?”

Cho nên đối với cơ duyên khó có được, Hách Dã hỏi vấn đề kia.

(cơ duyên: cơ hội và duyên phận)

Tử vong là gì?

Đối với Lâm Thâm phản ứng cảnh giác, hắn giơ tay lên, vô tội nói:”Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là tò mò, chẳng lẽ cậu không thấy kỳ quái sao? Người sống cả đời có rất nhiều cơ hội nếm thử nhiều chuyện, lại chỉ có chết đi, bọn họ chỉ có cơ hội nếm thử một lần. Hơn nữa cho dù đã trải qua, cũng không có cách nào nói cho người sống đến tột cùng là tư vị gì.”

Hách Dã nói xong, trong mắt hiện lên ánh sáng.

“Cái này chẳng lẽ không phải chuyện thần bí nhất trên đời sao, tử vong!’

Lâm Thâm nhìn hắn:”Tinh thần cậu có vấn đề.”

“Không không không, phải gọi tôi là người nghiên cứu cần cù.” Hách Dã cười nói:”Tôi chỉ là lòng hiếu kỳ tràn đầy, muốn khiêu chiến tất cả bí mật trên thế giới.”

Mà chết đi, chính là bí mật lớn nhất của nhân loại.

“Cũng giống như đi ngủ thôi, nhắm mát lại một cái cũng không biết gì.”

“Không giống!” Hách Dã kịch liệt phản bác:”Trong lúc ngủ còn sẽ nằm mơ, còn có ý thức, cùng tư vị tử vong không giống nhau! Hơn nữa tôi muốn hỏi cũng không phải cái này.” Vẻ mặt của hắn có chút buồn rầu, đây là lần đầu tiên Lâm Thâm thấy hắn lộ ra cảm xác uể oải.

Nhìn Hách Dã phiền não ngồi xổm trên mặt đất, vắt óc suy nghĩ vấn đề này, Lâm Thâm đột nhiên cũng cảm thấy thú vị, có vấn đề cũng có thể làm khó người này sao?

“Quên đi, tôi hỏi cậu câu khác.” Hách Dã đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh:”Tại sao muốn chết?” Hắn lại thấp giọng nói:”Không, nói cách khác, vì sao phải kiên trì sống?”

“Đương nhiên bởi vì….”

Lâm Thâm nói đến miệng, lại đột nhiên ngừng lại.

Anh phải trả lời thế nào? Nói những gì?

Bởi vì sống là chuyện đương nhiên, bởi vì còn sống là một việc hạnh phúc, bởi vì muốn sống là bản năng con người?

Trước không nói những đáp án mà anh nghĩ ra, đều có chút trạm bất trụ cước.

( ý nói những đáp án anh đưa ra đều tự phản bác, cảm thấy không thích hợp)

Hạnh phúc là gì? Anh gần như không thể lĩnh hội. Đương nhiên? Những người dưới chân núi chán ghét mình ngược lại rất đúng. Bản năng? Đối với Lâm Thâm mà nói dường như là một đáp án chính xác. Nhưng cứ như vậy anh sống trên núi so với những súc sinh kia thì có gì khác nhau?

Hơn nữa bất luận là đáp án gì, tại trước mắt Hách Dã ý cười dịu dàng dường như đều không đúng.

“Cậu không biết sao?”

Hách Dã cười đến sáng lạn, lúm đồng tiền cũng trở nên càng sâu:”Tôi nói cho cậu biết là được.”

“Đó là vì, người còn sống đều là những kẻ hèn nhát” Hách Dã trong mắt lộ ra một tia sáng giảo hoạt, tựa như nhìn thấu tất cả:”Bọn họ sợ hãi phải mất đi những thứ hưởng thụ nông cạn có được hiện tại, cho nên cho rằng tử vong rất kinh khủng. Nhưng những người cố ý chết đi mới đáng tôn trọng, hoàn toàn không có gì cả. Người chột dạ và hèn nhát luôn luôn không dám bỏ xuống vẻ ngoài trần tục, chính mình đến tột cùng có được thứ gì.”

Hắn lại hỏi tiếp:”Cậu cũng là người hèn nhát sao, Lâm Thâm.”

======================================================

Thằng Hách Dã là boss cuối của truyện, cực nguy hiểm -_-

Dám xúi giục anh Lâm bỏ vợ đi chết, hừ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui