Có Giỏi Thì Đừng Chết

Bóng lưng trong mộng kia mơ hồ không rõ, thoạt nhìn còn có chút hơi cong, nhưng đây cũng là bóng lưng anh quen thuộc nhất, bắt đầu từ lúc nhỏ, anh chính là đi theo bóng lưng gầy gò không cường tráng này mà lớn lên.

Lâm Thâm biết mình là đứa trẻ được nhặt về, từ khi anh có thể nhớ, chung quanh cũng chỉ có hai người gia gia và anh. Hai người ở trong thâm sơn, ngẫu nhiên gia gia mới có thể mang theo Lâm Thâm còn nhỏ xuống núi, nhưng không có qua đêm lại.

Đối với Lâm Thâm lúc nhỏ mà nói, khác với núi lớn tràn đầy màu xanh, người dân trong trấn nhỏ đầy mê hoặc, mỗi một đồ vật ở đó đều có thể hấp dẫn lực chú ý của một đứa trẻ. Nhưng gia gia chưa bao giờ cho phép anh ở lại. Cho dù Lâm Thâm trầm mặc hay cáu kỉnh đều không cho phép. Lúc Lâm Thâm hỏi ra, vì sao không thể ở lại trấn một chút?

Lão thủ lâm chỉ nhìn anh, cười lắc đầu, cũng không giải thích.

Lúc bảy tuổi, Lâm Thâm đã đến tuổi đi học, không thể mỗi ngày lại ở trên núi. Gia gia chỉ có thể bất đắc dĩ thả anh xuống núi, dặn dò anh đúng giờ phải trở về, nhưng lúc này hồn Lâm Thâm đã sớm bay, trong đầu đều là thế giới muôn màu muôn vẻ dưới chân núi, hận không thể lập tức bay xuống núi. Mà cũng từ lúc này, anh bắt đầu hiểu được một việc.

Vừa mới vào học, bọn họ rất nhanh đùa thành một mảnh, lần đầu tiên cùng nhiều bạn cùng lứa ở chung như vậy Lâm Thâm mặc dù có chút không biết làm sao, những đứa trẻ thiên chân vô tà không hề phòng bị, anh rất nhanh đã quen được bạn mới.

Ngoại trừ gia gia và thú vật chim chóc trên núi, đây là nhóm bạn đầu tiên Lâm Thâm quen. Nhưng mà thời gian tốt đẹp không được mấy ngày, sự tình dần dần chuyển biến. Lâm Thâm phát hiện bạn bè trong lớp bắt đầu không để ý đến anh, vài bạn học có quan hệ tốt với anh cũng bắt đầu trốn tránh, luôn luôn né anh.

Tình huống như vậy duy trì vài ngày, Lâm Thâm không kìm chế được, tìm một cơ hội lập tức hỏi trực tiếp.

“Vì sao phải trốn tớ!”

Anh lập tức ngăn cản vài đồng học đang đi đường, bên trong có mấy người vài ngày trước thân với anh.

“Không phải trốn cậu, là ma ma của chúng ta nói không được nói chuyện với cậu.” Con nít luôn thẳng thắn, không giấu được nói.

“Đúng vậy đúng vậy, ba ba ma ma tớ nói tớ không được chơi với cậu.”

“Tại sao?” Lâm Thâm bướng bỉnh hỏi.

“Ma ma nói cậu xui xẻo, sẽ phá hư vận khí.”

“Cậu không có cha mẹ, là con của dã thú, chúng ta không thể cùng con của dã thú chơi.”

Cánh tay Lâm Thâm chặn đường dần dần buông lỏng, anh nhìn ánh mắt của những đồng học đó, chỉ thấy trốn tránh cùng sợ hãi, ngoài ra những thứ khác đều không có.

Từ ngày đó, Lâm Thâm không phí công chờ bạn đến chơi nữa, không còn mong đợi sẽ có người gọi mình cùng đi mua đồ ăn, anh đem mấy món đồ chơi mấy ngày trước chuẩn bị cùng các bạn chia sẻ ném vào thùng rác, một mình một người trở về núi.

Đối với gia gia anh cũng không nói gì, gia gia cười xoa đầu anh, cái gì cũng không hỏi.

Từ lúc bảy tuổi, Lâm Thâm bắt đầu hiểu được một đạo lý, anh cùng mọi người dưới chân núi khác nhau, bọn họ sẽ không trở thành bạn của mình.

Mười bốn tuổi, đã đến lúc một đứa trẻ bắt đầu khát khao tình yêu, nhưng Lâm Thâm trong trường vẫn luôn độc lai độc vãng, không có một người để nói chuyện.

“Ai nha, Lâm kẻ điên trên người có mùi thối, có phải mỗi ngày không tắm hay không!”

“Đừng chọc hắn, ba ba của tôi nói hai ông cháu bọn họ đều không tốt, trốn xa một chút.”

Nam sinh chê cười, nữ sinh né tránh, Lâm Thâm mười bốn tuổi không có thầm mến ai, không có náo nhiệt, không có tình cảm mãnh liệt.

Lúc này anh đã bắt đầu giúp gia gia xử lý các thi thể tự sát, anh biết mình khác với những người này.

Người khác ở nhà làm nũng khoe khoang, anh phải giúp gia gia tuần tra khắp núi. Người khác nhàn nhã hưởng thụ mối tình đầu, anh thay những người tự sát vì tình kia thu thập di vật hay di thư. Thời điểm người khác sạch sẽ xinh đẹp đi dạo phố, anh cả người lầy lội đi vận chuyển thi thể hư thối, khi đó trên núi còn chưa có máy nước nóng, rất nhiều lúc hai ông cháu mồ hôi nhỏ giọt trở về, cũng chỉ có thể lau mặt đi ngủ.

Lâm Thâm biết người mình rất bẩn, thối, đó là mùi thối do phân của động vật trên núi, còn có mùi lạ của thi thể con người hư thối. Trên núi nước sạch rất quý giá, anh không thể mỗi ngày đều tắm rửa, hơn nữa anh cũng quen với những mùi đó.

Nhưng những thứ này, những người đó có thể giải thích được nó sao?

Bọn họ căn bản không phải người cùng thế giới, anh không cách nào hiểu được những thiếu niên phóng túng thanh xuân, sạch sẽ xinh đẹp, người khác cũng không cách nào biết được Lâm Thâm lúc nhỏ đã thấy được bao nhiêu sống chết.

Lâm Thâm mười bốn tuổi, biết mình cùng phần lớn người trên thế giới sẽ không cùng xuất hiện, thế giới của anh chỉ có núi rừng. Cho dù là gia gia, một lão nhân đã lớn tuổi lúc đối mặt với câu hỏi của Lâm Thâm cũng chỉ cười ha hả, không trả lời.

Lâm Thâm khi đó tuổi trẻ khí thịnh nghĩ, gia gia đã lớn tuổi, cũng chỉ có thể lựa chọn công việc qua loa.

Nhưng mà anh thì sao?

Muốn cả đời canh giữa trên núi hoang này, cả đời nhặt những thi thể xa lạ đó, cả đời bảo hộ những người xem thường mình dưới núi kia?

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!

Nếu quỹ đạo cuộc đời anh không phải như vậy, nếu lúc trước anh chết trong rừng không được nhặt về có phải sẽ không cần sống một cuộc sống như thế không! Rõ ràng là con người, rõ ràng khát vọng có người hiểu được mình, lại bị mọi người bài xích, bị mọi người cự tuyệt!

Không có ai nghe thấy nội tâm của anh gào hét, bọn họ chì nhìn thấy thứ trước mắt, cự tuyệt hiểu sự tịch mịch thống khổ của một người!

Ai có thể nghe thấy tiếng nói của anh, ai có thể chân chính hiểu được anh?

Mỗi đêm trong mộng, Lâm Thâm đều chỉ mơ thấy mình ở trong một mảnh hắc ám, mà chung quanh cái gì cũng không có. Không có âm thanh, không có ánh sáng, không có một chút hy vọng, giống như cuộc sống của anh trong thế giới này.

“Cậu và tôi giống nhau.”

Đột nhiên có người nói với anh.

“Sống trên đời lâu như vậy, mọi người tai đều điếc, mắt đều mù, bọn họ đã sớm không nghe được thanh âm của chúng ta.” Hách Dã nói:”Không làm một ít phương pháp quyết liệt thì những người đó sẽ không chú ý đến chúng ta.”

“Phương pháp….quyết liệt?”

“Đúng vậy, dùng phương pháp trực tiếp nhất, quyết liệt nhất, đem kháng nghị của chúng ta biểu đạt ra.” Hách Dã cười nói:”Sau đó thống khổ phiền não chính là đám người kia, sự việc từ nay về sau cùng chúng ta không liên quan.”

Lâm Thâm cảm giác mình bị dẫn đến một nơi nào đó, ở bên đó, cuối vách đá là một dòng suối nhỏ. Khi mùa khô đến, bên dưới thác nước là một mảnh cạn khô, còn mùa mưa, nơi này sẽ biến thành một cái hồ rộng và sâu.

Trong khoảng cách ngẳn ngủi này, anh suy nghĩ rất nhiều, gia gia luôn có vẻ tươi cười có lệ, ánh mắt lạnh lùng của những người kia, sống nhiều năm như vậy cho dù có một ngày anh thật sự vui vẻ sao? Anh vì ai mà sống, cuộc sống của anh có ý nghĩa gì?

Hách Dã đứng ở vách đá, bắt lấy không khí, mà bên dưới hắn là vách núi cao hơn mười thước. Bầu trời không biết khi nào đã nhẹ nhàng đổ mưa nhưng không chút nào ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.

“Giờ khắc này, tôi chính là chúa tể của sinh mệnh!”

Hắn điên cuồng cười to, giang hai tay như ôm lấy thứ gì đó. Ngay sau đó liền nhìn Lâm Thâm, vươn tay.

Một khắc kia, trong đầu có rất nhiều hình ảnh hiện ra, dừng lại một cảnh. Lâm Thâm nhớ rõ, đó là một lần anh hỏi gia gia.

“Những người tự sát sẽ không hối hận?”

“Sẽ không.” Gia gia trả lời:”Bởi vì bọn họ đã không còn cơ hội để hối hận.”

Mà Lâm Thâm lúc này đây, cũng không muốn cho mình một cơ hội để hối hận!

Giây tiếp theo, chim chóc trên ngọn cây dưới vách đá hoảng sợ bay lên, nó nhìn hai nhân loại cho rằng mình là loài chim từ trên cao nhảy xuống, hai tay giang ra, nhưng mà bọn họ không giống như loài chim lần thứ hai bay lên.

Nhân loại bị gì vậy?

Chim chóc hoang mang từ không trung bay về, nhìn bọt nước trắng xóa bên dưới nổi lên. Rõ ràng không thể bay, vì sao còn muốn mở ra hai cánh?

Nước mưa nhỏ xuống dòng nước, từng chút gợn sóng.

Đau nhức do bị va đập xâm nhập, một khắc kia chìm xuống nước, Lâm Thâm ý thức mơ hồ. Anh ngẩng dầu, nhìn thấy xa xa mặt nước truyền đến ánh sáng, cách anh càng ngày càng xa, không cách nào chạm đến.

Tử vong là gì, chỉ có người đã chết mới biết.

Sống sót sẽ có gì, chỉ có người tiếp tục sống mới biết.

Mà lúc này đây, anh đang bước đến thế giới mọi người không biết, nơi đó có yên tĩnh không? Không có người chế giễu, không có người xem thường, không có…

“Lâm Thâm!”

“Nè, Lâm Thâm, anh ở chỗ này làm gì!”

“Ngủ cái gì mà ngủ, mưa lớn như vậy, anh muốn bị trôi đi à?”

Bên tai giống như có người không ngừng ồn ào, thật là ồn, nhưng mà dường như cũng không chán ghét. Lâm Thâm mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt kề sát vào mình.

Bất động thanh sắc đem khuôn mặt đó đẩy ra, anh ngồi dậy, xoa xoa huyệt Thái Dương có chút đau nhức.

“Tại sao anh ngủ ở đây?” Hách Phúng tò mò hỏi:”Không phải nói xuống núi làm việc sao, ở đây ngủ ngon như vậy.”

Người vừa mới tỉnh ngủ phản ứng luôn có chút trì độn, Lâm Thâm nhìn lá cây trên đầu, mới mơ hồ nhớ đến bản thân hình như mơ một giấc mộng.

Không, không tính là mộng, là ký ức thật lâu trước kia, chỉ là đã rất lâu, anh cũng bắt đầu không nhớ rõ. Có lẽ là cùng một mùa này, có lẽ một loạt sự việc gần đây kích thích ký ức hồi phục, anh từ dưới chân núi làm việc trở về, thần xui quỷ khiến mà vào cánh rừng này, lại mơ thấy chuyện năm đó.

Hách Phúng nghe anh đột nhiên nói chuyện, bị dọa cho giật mình:”Mộng gì, mộng xuân?”

“Một cơn ác mộng.” Lâm Thâm nói, nhìn phía cuối dòng suối nhỏ, phảng phất như nhìn thấy thân ảnh năm đó.

Lúc Lâm Thâm mười bảy tuổi vào thời kỳ phản nghịch, đối với ai cũng bất mãn, đối với thế giới tràn ngập oán hận, đeo ba lô mặc đồng phục quang minh chính đại trốn học. Sau đó vào một ngày, tại trong rừng, gặp một ác ma mê hoặc anh.

Ác ma kia hỏi anh:”Cậu không có nơi nào để đi sao?”

Câu nói kia, mở ra chiếc hộp Pandora trong lòng thiếu niên.

“Không về sao?” Hách Phúng thấy Lâm Thâm lại không nói chuyện, bất đắc dĩ nói:”Trời mưa lớn, hơn nữa sắp tối rồi.”

Lâm Thâm ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn cậu.

“Làm, làm gì.” Hách Phúng phòng bị lui về phía sau vài bước, Lâm Thâm tại sao lại dùng ánh mắt như muốn ăn mình nhìn cậu?

“Trở về.”

Lâm Thâm nheo mắt lại, lộ ra ý cười.

“Về nhà thôi.”

Sau đó anh tiến lên, giữ chặt nam nhân đem anh từ trong ác mộng tỉnh lại. Khó được lúc Hách Phúng ngoan ngoãn nghe lời, để anh lôi đi. Dòng suối nhỏ bên cách rừng lập tức an tĩnh lại, phảng phất như chưa có người đến.

Nhưng mà, từ trong ác mộng tỉnh lại, chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ sẽ không biến mất. Lúc ấy Lâm Thâm nhảy xuống, sau đó lại gặp được cái gì?

Nam nhân tên Hách Dã kia, hắn thế nào?

Có lẽ, hiện tại nên gọi hắn bằng một cái tên khác.

Hắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui