Star:Bạn có bỏ qua số 0 không? Mặc:Vậy thì làm sao tôi có thể chịu một khoản lôc lớn như vậy?Cái này chỉ có 256Gb.
Lúc tôi mua có giá 180G và nó được bán lại cho Xinruojie với giá 80.
Nói về điều đó,tôi đã lợi dụng chị gái mình.
Nghe những gì anh ta nói,Nhược Giai ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Dù sao chúng ta cũng mới quen nhanh không lâu,luôn khó tiếp nhận lòng tốt qá mức của người khác,nếu Tử Mặc không muốn tiền,hoặc nhờ cô ấy mua cơm hay gì đó thì sẽ gây áp lực.
Về cô ấy và cảm thấy rằng ý định của anh trai cô ấy là không trong sáng.
Nhược Giai cảm thấy hơi xấu hổ và Tử Mặc thẳng thắn như vậy,em trai có thể có suy nghĩ xấu gì? Nhược Giai cũng tùy tiện gửi cho anh một phong bì đỏ 80 nhân dân tệ,so với giao dịch đơn giản,cô ấy chủ động nói vào lúc này:"Nhưng đêm nay cũng nhờ cậu,hôm khác tỷ tỷ đãi cậu một bữa!
"Được rồi.
Khoảng cách của Tử Mặc kiểm soát rất tốt,anh ấy chỉ thêm Wechat và không trò chuyện,vì vậy chủ đề kết thúc ở đây.
Bây giờ đã là mười một giờ đêm.
Đây là lần đầu tiên sống một mình khi cô xa nhà và cô vẫn còn một chút không quen với điều đó.
Khóa cửa và dọn bàn cà phê.
Trong cốc vẫn còn một ít nước,nếu Tử Mặc không phải kẻ biến thái,hắn đương nhiên sẽ không làm gì với chiếc cốc sứ đã qua sử dụng của Tử Mặc,mặc dù người em này rất sạch sẽ và đẹp trai.
Bất quá bởi vì mới chuyển đến nơi này,nàng cúng không mưa nhiều đồ vật,cái chém gốm cho Tử Mặc uống nước xác thực là nàng mới mua,chính mình định dùng.
Rất tiếc,tôi hơi khát nước,!.
.
Nhược Giai rửa cốc,do dự một lúc rồi lấy một ít nước ấm vào cốc này để uống.
Đối với uống nước từ cùng một cốc,cơ thể không có bất kỳ phản ứng đào thải nào,quả nhiên loại chuyện này có rất nhiều yếu tố tâm lý,nếu là một người đàn ông trung niên béo ú và khốn khổ uống từ chiếc cốc này thì không,cho dù nó sạch đến đâu.
Nhược Giai sẽ không bao giờ sử dụng lại.
Chưa kể dụng cụ ăn uống của những người xa lạ khác cũng được dùng trong nhà hàng,ruột lợn đã dính đầy phân,nhưng đó gọi là vô hình!
Con trai đẹp đẽ và tươi tắn luôn là điểm cộng trong mắt các cô gái.
Nhược Giai tò mò cầm điện thoại lên,vừa uống nước vừa xem vòng bạn bè của Tử Mặc.
Phần lớn học sinh cấp 3 đã qua năm 2,nhưng trong mắt học sinh cuối cấp,họ cảm thấy học sinh cấp ba so với mình tương đối ngây thơ nhưng Nhược Giai lại nhìn vòng bạn bè của Tử Mặc và thấy rằng nó hoàn toàn khác.
Tử Mặc cũng đăng trên Moments,không có cảm xúc kỳ lạ hay ảnh chụp màn hình của các trò chơi khác nhau,hầu hết bài đăng đều là tác phẩm củ chính anh ấy.
Nhược Giai ngày càng mất tập trung,một tay cầm ly nước,một tay cầm điện thoại di dộng,có chút chăm chú xem kỹ từng tấm ảnh.
Ơ!Đừng nói!Đừng nói với tôi là nó vẽ rất đẹp nhé!
Cô khá ngạc nhiên khi biết cậu là học sinh nghệ thuật,như cô không kỳ vọng nhiều vào học sinh trung học nghệ thuật.
Nhưng khi cô nhìn thấy các tác phẩm của Tử Mặc,cô ấy thực sự rất sốc.
Bức tranh này đẹp hơn nhiều sinh viên nghê thuật trong trường đại học!Hãy nhìn con mèo này,sự phân bố anh sáng và bóng tối,độ mịn của lông,sự nhanh nhẹn của đôi mắt,sự phối hợp của tứ chi,Tiểu Mạn,nhươi còn sống và khỏe mạnh,đã chạy vào bức tranh!
Cô ấy không phải nhà phê bình nghê thuật chuyên nghiệp,so với những bức tranh của các bậc thầy mà cô ấy không thể hiểu được,cô ấy có thể hiểu nhưng bức tranh này của Tử Mặc và cô ấy biết rằng những bức tranh đó rất tốt.
Điều quan trọng nhất là khi Nhược Giai lướt qua vòng bạn bè của Tử Mặc về phía trước,cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng rằng nhưng bức tranh này ngày càng trỏ nên tinh xỏa theo thời gian và mức độ cải tiến có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nếu sự tiến bộ của học sinh văn hóa có thể được thẻ hiện một cách đơn giản và rõ ràng bằng các chư số Ả Rập,thì sự tiến bộ của Tử Mặc có thể được thể hiện bằng sự tinh xảo trong từng bức tranh.
Đây không phải là tất cả về cậu ấy,ngoài việc chia sẻ một số bức tranh mà cậu ấy cho là đẹp,chứ viết tay cũng rất đẹp.
Ngươi ta nói lời nói cũng như khuân mặt,lòi nói cũng có thể phản ánh phần lớn tính cách,con trai viết chữ đẹp là điểm cộng,tuy hiện tại đều dùng điện thoại di động như cô gái nào lại không mơ ước nhận được một bức thư tình do chàng trai viết,khác giới sao?Nghĩ đến hưng phấn mở thư tình ra,nhìn thấy nhưng lời hoa mỹ như vậy,chậc chậc chậc,!.
.
Làm thế nào bạn có thể chụp nhưng bức ảnh tốt như vậy?
Nhược Giai thoạt nhìn tưởng đó là bức ảnh hoàng hôn,nhưng khi định thần lại,cô nhận ra đó là bức ảnh của mình,hoàng hôn và hoàng hôn,giữa ánh sáng và bóng tối,các tòa nhà thành phố,đám đông,đường phố,!
Ngoài phong cảnh,còn có một số ảnh chụp người và động vật,chẳng hạn như cặp đôi đang ngồi trên ghế nghỉ,một con mèo đang ngáp trên một bức tường nào đó,một bông hoa nhỏ đáng bí mật nở ở một góc nào đó!.
Ánh sáng,màu sắc,bố cục và quan niệm đều rất đặc biệt.
Đôi mắt này là gì mà có thể nắm bắt được nhiều vẻ đẹp trong cuộc sống hàng ngày như vậy!
Đối với các cô gái,nếu họ có một người bạn trai có thể chụp ảnh,điều đó giống như tìm một nhiếp ảnh gia độc quyền miễn phí.
Đợi đã! có thể nào anh ấy tự làm những bức tượng nhỏ này không?Cũng làm giày?
Em gái tôi thật chí còn không biết nhào nặn bùn thành thạo,vậy mà anh ấy có thể nhào nặn một Mai-senpai xinh đẹp như vậy!
Chẳng phải tay con trai vụng lắm sao?Có chuyện gì với những ngón tay nhanh nhẹ như vậy!
Đây là lần đầu tiên Nhược Giai có hứng thú lớn như vậy khi xem qua vòng bạn bè của người khác và đối phương khác giới.
Thật bất ngờ,Nhược Giai không già lắm nhưng cô vẫn rất mạnh mẽ
Ngoài đẹp trai ra,mấu chốt là có tài,em trai này cũng nổi nhất trường,chắc cũng có mấy bạn gái.
Mặc dù kích động nhưng cô không có ý nghĩ kỳ quái,dù sao tính theo tuổi,khi cô học năm nhất cáp ba,Tử Mặc mới học lớp sáu,chỉ nghĩ đến cũng khiến cô cảm thấy thích thú phạm tội ác.
Tin nhắn thân nhất của người bạn thân Zhong Qing hiện lên và cô rời khỏi vòng kết nối bạn bè.
Qing:Nhược Giai,tôi vừa nhờ một người bạn xem giúp cậu và anh ấy hướng dẫn cho từng bước một,hãy thử xem có hiệu quả không?
Start:Không cần,sửa xong rồi [con thỏ nhỏ hưng phấn phát điên]
Thanh:Không được!Chắc cậu rất nóng lòng,cho nên mình tìm người hỏi.
Start:"Yêu cậu [nhãn dán]
Qing:"Cậu đem ra quán sửa sao?
Start:Không!Tớ nhờ hàng xóm sửa giúp.
Khó khăn lắm.
Qing:Yo Yo Yo!Nam hay nữ?
Start:Nam.
Qing;Không thể nói,tớ thấy cậu không can đảm như vậy.
Có đẹp trai không?
Start:[hài hước]
Qing;Không,dường như họ đang để ý đến Nhược Giai nhà chúng tôi?
Start:Cậu ấy còn là học sinh cấp 3,tớ có thể nghĩ cái gì!
Thanh:Học sinh cấp 3?Có ảnh không,gửi tớ xem?
Start:Nhận vị đi!Như cậu còn có thể thi tuyển trợ lý lớp sao.
Nhược Giai càng nghĩ càng thấy kỳ quặc,khi mói gặp nhau,các chị em trong ký túc xá rất lạnh lùng ít nói,không ngờ tới bốn năm sau,mỗi người càng ngày càng biến thái,cái tôi trong sáng gần như lạc hậu với bọn họ.
Đặt điện thoại di dộng ở đầu giường sạc pin,Nhược Giai cho tài liệu ngàu mai vào túi đi làm,đáng răng,rửa mặt,thay đồ ngủ,đặt đồng hồ báo thức,lại nhìn bản đồ đường đến công ty,rồi chuẩn bị đi ngủ.
Không quen phòng,hoàn cảnh,lạ giường,trằn trọc có chút khó ngủ.
Quả nhiên tôi vẫn phải lấy chiếc chăn nhỏ mà tôi đã đắp từ nhỏ,đây là một chút kỳ quặc của cô ấy,cô rất ỷ lại vào chiếc chăn nhỏ,cũng không dùng nó để đắp.
Dù sao cô ấy chỉ cần ôm nó,cả người sẽ thư giãn và thoải mái,có thể ngủ trong môi trường xa lạ!.
.
Ôm thật chặt chiếc khăn nhỏ,cô cuộn người lại như một đứa trẻ,cảm thấy mơ màng,hơi thở dần trở nên đều đặn và đều đặn!.
.
Gió xuân mang theo hơi ấm,sao trời lay động,nam Giang Tô mùa xuân lặng lẽ đến.