Editor: Anne
Beta: An Nhiên
“Mục đích việc làm của dì rất đơn giản.
Dì liên tục truyền bá cho tôi cái gọi là tầm phào và khi tôi hiểu nhầm rằng Vương Tiểu Thì là một cô gái không nghiêm túc! Và dì đổ mọi tội cho bác sĩ Trần Vinh Sinh người tin theo đạo Cơ Đốc đang có một mối quan hệ bất thường với Vương Tiểu Thì trong bí mật.
Đúng không, y tá trưởng?”
“Dì đã làm mọi cách ngăn cản tôi nói chuyện với những y tá khác về Vương Tiểu Thì, và khiến tôi tin vào “sự thật” mà dì đã nói với tôi!”
“Không để tôi nói với mọi người về mối quan hệ của chúng ta, ngoài mặt là để duy trì công việc, sợ lãnh đạo trách cứ.
Kỳ thực, dì lại càng sợ nhưng thông tin này truyền đến tai bác sĩ Trần, và như vậy hắn sẽ nghi ngờ đầu tiên dì là người hãm hại hắn?”
“Dì Lâm, tôi biết dì từ khi còn là một đứa trẻ, Chúng tôi đã rất nóng lòng được gặp dì hàng tuần.
Mãi cho đến khi tôi vào cấp ba, cơ thể tôi dần dần khỏe mạnh hơn nên tôi đã không đến bệnh viện nữa vì vậy chúng ta mới ít khi gặp nhau.”
“Bởi vì chúng ta quen biết, tôi tự nhận có thể hiểu được dì.
Dì cho tôi một ấn tượng rằng dì là một người thông minh, nghiêm túc và nhiệt tình.
Mặc dù có đôi khi dì quá cẩn thận và có đôi chút thần kinh nhưng dì là một người trưởng bối mà tôi kính trọng.
Tôi đối với dì mà nói, tin tưởng không nghi ngờ, không có bất kỳ điều gì hoài nghi!”
“Ngay cả khi các bác sĩ và y tá trong bệnh viện nói Vương Tiểu Thì là một cô gái dễ gần, ấm áp và tốt bụng.
Tôi vẫn sẵn sàng tin vào sự thật mà dì Lâm đã nói với tôi.
Cái gọi là “xinh đẹp” của Vương Tiểu Thì thực chất chỉ là ảo tưởng, và bản chất của cô ấy là một cô gái ham hư vinh!”
“Kỳ thật, khi lần đầu tiên tôi đưa nước hoa “dụ hoặc trí mạng” cho dì xem, dì đã tỏ ra vô cùng chán ghét và liên tục hắt xì, tôi đã nổi lên lòng nghi ngờ.
Nhưng rất nhanh đã gạt bỏ suy nghĩ đó, từ sâu trong suy nghĩ tôi luôn cho rằng, tôi hiểu dì Lâm, dì nhất định sẽ không làm chuyện như vậy!”
“Bác sĩ Trần đã lỡ lời sau khi uống say và khoe khoang cuộc sống cá nhân vô vị của mình với bạn bè trong nhà thờ.
Đáng lẽ ra, ông ta nên giữ bí mật về những mối quan hệ lén lút nhưng ông ta đã để lộ nó trước mặt mọi người.”
“Dì Lâm, chúng tôi đã tìm bác sĩ Trần và xác nhận qua, dì cũng là một trong những tình nhân của ông ta, đúng không?”
Lâm Miểu cuối cùng cũng không còn im lặng nữa, bà ta nhìn Trình Gia Dũng mỉm cười và vỗ tay khen ngợi anh.
Nói nhiều như vậy, bà ta vẫn bình thản như đang nghe một câu chuyện không liên quan đến mình.
Đúng như bức chân dung mà Trình Gia Dũng đã phác họa về tên tội phạm, bà ta gian trá, giảo hoạt và rất điềm tĩnh!
“Đại Dũng, sự phân tích quả thật rất tuyệt vời.
Nhiều năm như vậy không gặp, cậu quả thật đã trưởng thành và trở nên thuần thục hơn.
Làm dì Lâm rất ấn tượng.”
“Nhưng đừng quên, tiểu Thì bị xâm hại trước khi chết, tôi cũng là nữ nhân, làm sao có thể làm được điều đó …”
“Đúng vậy, cả hai người phụ nữ đều bị xâm hại trước khi chết nên ban đầu chúng tôi đã cho rằng kẻ sát nhân chính là nam.
Sau khi xâm hại không có chất dịch lưu lại, chúng tôi cũng đã nhận định là hung thủ đã có biện pháp an toàn từ trước và cố tình xóa bỏ dấu vết.”
“Thật đáng tiếc, hiện nay công nghệ pháp y phát triển vô cùng hiện đại.
Thông qua sức mạnh của vết sẹo và hướng của vết sẹo có thể xác định được nguyên nhân gây ra nó.
Việc không có chất dịch lỏng không phải do tên sát nhân cố tình che giấu mà là hắn hoàn toàn không phải là một người đàn ông.”
“Pháp y đã tiến hành khám nghiệm cho một trong hai nạn nhân, vết thương bị xâm hại 99% là có khuynh hướng vật lý, nói cách khác từ từ thiết bị khám chữa phụ khoa!”
Nghe vậy, mặt Lâm Miểu liền biến sắc, thủ đoạn đánh lừa cảnh sát của bà ta như vậy mà đã bị bại lộ ngay như vậy, hai tay nắm lại, bàn chân dần tê lại như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Trình Gia Dũng tiếp tục phân tích cho Lâm Miểu nghe: “Cách thức giết người của hung thủ vô cùng tàn nhẫn.
Một dao đâm thủng trái tim, đều không phải là một người bình thường có thể làm được.
Tuy nhiên, dì Lâm Miểu, người hoàn toàn có hiểu biết về y học, hiểu được cấu tạo cơ thể con người, và sau nhiều năm luyện tập taekwondo để rèn luyện sức khỏe thì giết hại hai người phụ nữ yếu đuối, không khó chút nào phải không?”
Sự việc bị bại lộ, nghe Trình Gia Dũng phân tích chỉ càng khiến Lâm Miểu thêm xấu hổ.
Con người luôn có bản năng tự bảo vệ chính mình, rời xa thị phi.
Lâm Miểu nhanh chóng đứng dậy, rời đi.
Bà ta đã cho Tình Gia Dũng một cú đá vào sườn tuyệt đẹp khi đang đuổi theo bà ta.
Trình Gia Dũng đã không còn là cậu bé yếu đuối như trước nữa, anh cũng đã làm cảnh sát nhiều năm như vậy, đối với những cuộc tấn công bất ngờ như vậy anh đã quá quen, ứng phó rất tự nhiên.
Anh ngồi xổm xuống, nhanh nhẹn né tránh đòn tấn công của Lâm Miểu, sau đó vươn tay trái ra, cố gắng nắm lấy cổ tay của Lâm Miểu.
Lâm Miểu một lần nữa đưa chân quét ngang để tránh né sự níu kéo của Trình Gia Dũng, quả thật là cao thủ taekwondo, dù đã gần 50 tuổi nhưng thân thể vẫn mạnh mẽ và nhanh nhẹn giống như thiếu nữ đôi mươi.
Một vài thực khách trong nhà hàng chết lặng giữa màn so tài giữa hai “cao thủ võ lâm”, ai nấy đều đứng dậy tại chỗ trợn mắt há hốc mồm.
Hai người vẫn đang trò chuyện vui vẻ bỗng tự nhiên động tay động chân, không rõ đã xảy ra chuyện gì, không ai kịp giúp đỡ.
Chớp mắt, Lâm Miểu đã chạy ra khỏi nhà hàng, chạy thẳng đến trung tâm thương mại.
Nơi đây có rất nhiều người và nhiều lối ra vì vậy Lâm Miểu rất dễ dàng ẩn nấp và trốn thoát.
Không thể để bà ta trốn thoát!!!
Trình Gia Dũng tập trung quan sát, thấy cách không xa có thùng rác, đem thùng rác ra giữa đường, theo hướng Lâm Miểu mà lăn qua.
Lâm Miểu bị vấp phải chướng ngại vật bất ngờ lao tới ở dưới chân, té xuống kêu thất thanh.
Trình Gia Dũng nhanh tay giữ bà ta lại, bắt giữ thành công Lâm Miểu, người suýt nữa thì trốn thoát.
Trong phòng thẩm vấn, Lâm Miểu một câu cũng không nói, không chối tội nhưng cũng không thừa nhận hành vi phạm tội của mình.
Cảnh sát đã thẩm vấn bà ta suốt 3 ngày 2 đêm, nhưng bà ta vẫn không chịu mở miệng.
Cảnh sát cũng hết cách, bà ta cái gì cũng không chịu nói, không thể ghi chép đệ đơn, không thể giao tư liệu cho viện kiểm sát, không thể bắt giữ, cũng không thể kết án!
Trình Gia Dũng đã tìm kiếm con trai bà ta ở khắp nơi, quay video lại cho bà ta, nhưng Lâm Miểu cũng không hề giao động.
Bà ta đã vi phạm sai lầm lớn như vậy, không làm gương tốt cho con, tình cảm và sự quan tâm chăm sóc từ gia đình cũng không tác động đến bà ta, Lâm Miểu thậm chí còn không rơi một giọt nước mắt.
“Nếu không được, tìm chuyên gia tâm lý tội phạm tới nói chuyện với bà ta đi! Tôi thấy người phụ nữ này thật sự bi3n thái!” Thấy công việc của mọi người không tiến triển, đều là vẻ mặt u ám, Tiểu Chu chủ động đưa ra ý kiến.
“Thật đáng chết, ngay cả phạm nhân cũng không thẩm vấn được, đại đội chúng ta không thể để bị nhóm khác cười chết!”
Trương Mộ Đồng thở dài ba lần, thẩm vấn là trách nhiệm của cảnh sát bọn họ, tốt nhất là nên giải quyết trong nội bộ, nhờ các bộ phận khác hỗ trợ là biện pháp cuối cùng.
Ngay khi mọi người đang không biết cạy miệng Lâm Miểu như thế nào trong lần thẩm vấn tiếp theo, Tiêu Tiêu đột nhiên xuất hiện ở cửa văn phòng.
Nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Tiêu, mắt Trương Mộ Đồng phát sáng như sao nhỏ lấp lánh, anh ta hưng phấn nhảy ra khỏi bàn, dựng tóc gáy, đứng thẳng người, mong chờ Tiêu Tiêu đến bên mình.
Tiêu Tiêu đứng ở cửa quét một vòng, phát hiện phương hướng của người mình cần tìm, liền đi thẳng tới.
Cô dừng lại trước mặt Trình Gia Dũng và hỏi: “Bà ấy vẫn chưa nói chuyện à?”
Trình Gia Dũng lắc đầu thất vọng, đối mặt với Lâm Miểu ngoan cố và bình tĩnh, anh không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn.
“Nước hoa!”
Tiêu Tiêu chỉ nói hai từ, Trình Gia Dũng ngay lập tức hiểu được ý định của cô.
Trình Gia Dũng cau mày, đột nhiên bị đánh thức bởi chương trình phát sóng theo yêu cầu.
Anh thật sự ngu ngốc, tại sao lại không nghĩ ra? Điều quan trọng nhất lại bị lãng quên!
Lâm Miểu bắt đầu vì “nước hoa”, và lẽ ra nó phải kết thúc bằng “nước hoa”!
Trình Gia Dũng siết chặt bàn tay Tiêu Tiêu để cảm ơn, và sau đó anh đã biết nên tiếp tục như thế nào để phỏng vấn bà ta.
Tiêu Tiêu gật đầu với Trình Gia Dũng và rời đi mà không nói tiếng nào.
Ngay khi Tiêu Tiêu rời đi, Trương Mộ Đồng đã nhảy ngay tới cạnh Trình Gia Dũng, tò mò hỏi: “Anh Dũng, anh vừa rồi cùng với Tiêu Tiêu khoa tay múa chân cái gì vậy? Kỳ kỳ quái quái, thần thần bí bí, không phải là thể hiện tình cảm đấy chứ?”
Trình Gia Dũng bị Trương Mộ Đồng trêu chọc, thuận tay gõ vào đầu cậu một cái: “Tôi không điên như cậu, nhìn thấy cô nương xinh đẹp liền đi không được.
Chúng tôi vừa rồi là nói chuyện công việc.
Tiêu Tiêu cho chúng ta một nhắc nhở rất quan trọng.”
Trương Mộ Đồng xoa xoa chỗ vừa bị gõ, lẩm bẩm: “Lòng yêu cái đẹp thì có gì là sai!”
“Mau làm việc đi!”
Trình Gia Dũng lấy ra chai nước hoa “Fatal Attraction” mới mua từ trong ngăn kéo, đưa cho Trương Mộ Đồng và nói: “Đóng cửa và cửa sổ của phòng thẩm vấn lại, sau đó xịt nước hoa vào trong, khi mùi hương nồng đậm nhất, đưa Lâm Miểu vào đây, tôi muốn gặp bà ta!”
Nhân lúc Lâm Miểu chưa được đưa tới phòng thẩm vấn, Trình Gia Dũng đã vào trong chờ bà ta, mới vừa mở cửa thiếu chút nữa đã trực tiếp muốn tiễn anh đi!!!
Mùi nước hoa nồng nặc tới mức choáng váng không mở nổi mắt chứ đừng nói là đứng thẳng.
Trương Mộ Đồng, tên nhóc này, không thể thật sự xịt hết cả lọ nước hoa đấy chứ???
Trình Gia Dũng lấy tay che mũi và miệng lại, một tay còn lại vội vàng mở hết cửa và cửa sổ để tản mùi hương đi bớt, cuối cùng cũng có thể mở được mắt ra!
Cảm thấy mùi hương vừa đủ, Trình Gia Dũng đóng cửa và cửa sổ lại và yên lặng ngồi chờ Lâm Miểu đến.
Vừa bước vào phòng thẩm vấn, Lâm Miểu lập tức cảm nhận được mùi nước hoa, lập tức có phản ứng hóa học.
Khuôn mặt luôn bình tĩnh của bà ta đột nhiên trở nên dữ tợn, đôi mắt đỏ bừng như một con dã thú, hung tợn mà nhìn Trình Gia Dũng.
Ánh mắt hung ác của Lâm Miểu làm cho Trình Gia Dũng lạnh cả sống lưng, trong trí nhớ Lâm Miểu luôn mỉm cười, an ủi anh rồi tiêm thuốc cho anh, cho tới bây giờ anh cũng chưa có biện pháp đem kẻ giết người không chớp mắt kia cùng y tá Lâm dung hòa làm một.
Bộ dạng này của Lâm Miểu làm cho Trình Gia Dũng cảm thấy vô cùng xa lạ.
Sức lực của Lâm Miểu quá lớn, bà ta nhanh chóng thoát khỏi sự kiểm soát của hai cảnh sát bằng vài cú đánh, chống hai tay xuống bàn, nếu không phải hai tay bị giữ lại bằng còng số tám, hận không thể đánh Trình Gia Dũng một trận.
“Vì sao lại ép tôi? Khi còn nhỏ, tôi đối đãi với cậu cũng không tệ?”
Trình Gia Dũng đón nhận ánh mắt hung ác của Lâm Miểu, không lùi bước mà bình tĩnh trả lời: “Dì Lâm, cũng không ngờ người mà chính tay tôi bắt lại là dì!”
“Dì Lâm, dì có hối hận không?”
Lâm Miểu bị câu hỏi của Trình Gia Dũng làm cho sững sờ, khóe miệng giật giật, sau đó nhếch miệng, sau đó ngẩng đầu lên trời nở nụ cười thật lâu.
Bà đập mạnh lòng bàn tay xuống bàn khiến cho chiếc bàn rung chuyển kịch liệt, nhưng dường như bà ta không biết đau, cũng không có biểu hiện đau đớn nào.
Cười đủ rồi, Lâm Miểu từ trong kẽ răng nặn ra một câu: “Không hối hận, hai ả nữ nhân kia đều đáng chết!”
- -----oOo------.