Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi


Edit: Hằng
Beta: Mỡ Mỡ  
“Ông ngoại, cháu đã về rồi!”  
Trình Gia Dũng gõ cửa phòng Lâm Chấn, Ông ấy đang ở bên trong chuyên tâm cúng viếng, nghe được thanh âm cũng không một chút ngẩng đầu. 
Trình Gia Dũng biết thói quen của ông ngoại, lúc ông đang làm lễ thì đều không thích bị người khác làm phiền.

Anh tự mình tìm một cái ghế, chờ Lâm Chấn kết thúc xong hết các nghi thức rồi mới quay ra chào hỏi.

Cúng bái vừa kết thúc, Lâm Chấn quay đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười với Trình Gia Dũng, giang hai tay, ôm anh vào trong ngực.

Tuy rằng Trình Gia Dũng hiện tại so với Lâm Chấn cao hơn một cái đầu nhưng phương thức chào hỏi của hai ông cháu thì thực giống như lúc còn bé, vừa ôm vừa hôn thắm thiết.

“ Ông ngoại, cháu nhớ ông!” Trình Gia Dũng khom lưng, giống như một con tôm, hạ thấp chiều cao sao cho vừa tầm, tựa đầu vào vai Lâm Chấn làm nũng
“Cháu chính là thật ngọt ngào, giống như mẹ cháu vậy, ông nhớ cháu lâu như thế cũng không thèm trở về đây lấy một lần.


Lâm Chấn vỗ vỗ đầu Trình Gia Dũng, không biết vì sao ông đối với đứa cháu ngoại này nhìn thế nào cũng thích, cũng yêu hết mực.

Tuy rằng Trình Gia Dũng từ nhỏ cũng không lớn lên bên cạnh Lâm Chấn, chỉ có khi nghỉ phép mới có thể trở về một thời gian nhưng Lâm Chấn đối với Trình Gia Dũng là sự yêu thương, cưng chiều hơn hẳn con cháu trong nhà.

“Cháu thực sự quá bận rộn với công việc đến nỗi không có một kỳ nghỉ! Thật hiếm khi bố mẹ cháu gặp nhau kể từ lần cuối cháu gặp hai người họ.” Trình Gia Dũng giải thích. 
“Trách không được thoạt nhìn cháu gầy đi nhiều, ba mẹ có khỏe không?” Lâm Chấn vừa nói vừa theo bản năng quay đầu lại nhìn mấy con mèo thần nhỏ cung phụng kia.  
“Hai người họ đều rất khỏe ạ!”
Trình Gia Dũng nhận thấy ánh mắt của Lâm Chấn nhìn vào điện thờ, có thể thấy được sự quan tâm của ông khẽ hỏi: “Cháu nghe từ cậu nói mèo thần nhỏ bị mất một con?”
Vừa nhắc tới đề tài này, sắc mặt Lâm Chấn lập tức thay đổi, ông nặng nề thở dài, nói: “Ta vừa tỉnh lại mèo thần liền bỏ đi một con, là nó không muốn phù hộ chúng ta sao? Không tốt, đó nhất định là biểu tượng cho tướng xấu!”
  
Trình Gia Dũng không tin những thứ này, hắn một mực cảm thấy mọi thứ đều có lý do nhất là mạng người thì càng phải nắm chắc trong tay mình mới đúng.

Anh không mê tín như nhìn thấy ma hay mất tích, nếu hiện tượng lạ này xảy ra thì chắc hẳn ai đó đang giở trò quỷ và chơi khăm ông ngoại. 

 
“Không, có lẽ trẻ con nghịch ngợm vụng trộm lấy đi! Ông ngoại, lần cuối cùng ông nhìn thấy thần mèo bị mất kia là khi nào?” Trình Gia Dũng chuẩn bị đem các kỹ năng điều tra hình sự của anh, giúp ông ngoại giải tỏa sự ngờ vực.

“Tiểu Bảo không dám làm chuyện đó! Trong nhà này, không ai dám động đến tiểu thần mèo của ta, là nó tự mình bỏ đi!”
Trước khi sử dụng các kỹ năng điều tra phá án của Trình Gia Dũng, anh đã bị Lâm Chấn bóp ch3t suy nghĩ logic từ trong nôi.

Ông ấy cũng chỉ cố chấp đắm chìm trong thế giới của trí tưởng tượng của riêng mình, không cung cấp một chút manh mối và không cho Trình Gia Dũng một cơ hội phá án nào cả.

Trình Gia Dũng và Lâm Chấn đang nói chuyện phiếm, đột nhiên ngoài cửa sổ gió lớn nổi lên từ bốn phía, sấm chớp ầm ầm, bên ngoài mưa to. 
Sau đó lại là một tia chớp xẹt qua bầu trời, ánh sáng trong phòng cũng theo tia chớp cùng nhau biến mất, trong phòng trở nên tối đen như mực, mất điện.  
Nhà của Lâm Chấn được núi sâu bao quanh, bên ngoài mây đen dày đặc một mảnh, trong phòng cũng lập tức lâm vào bóng tối, bóng tối xuất hiện đột ngột khiến con người ta khó có thể thích ứng, từng tiếng thét chói tai cùng tiếng ồn ào từ các phòng liên tiếp truyền ra.

Trình Gia Dũng bật đèn từ điện thoại di động rồi nhanh chóng lao ra khỏi phòng Lâm Chấn trước, Trương Mộ Đồng và Tiêu Tiêu ở phòng khách bên cạnh ông ngoại cũng vừa vặn mang theo điện thoại di động đi ra, ba người dò dẫm đường đi từng chút một, không hẹn mà cùng phát ra câu hỏi: “Sao lại mất điện?” 
Trình Gia Dũng xuống lầu kiểm tra tình huống, vừa đến sảnh chính nằm dưới lầu liền thấy mợ Sầm Phương đang thuần thục đặt nến, mấy đứa nhỏ thấy kỳ lạ vây quanh cô xem náo nhiệt.

“Mợ ơi, sao lại mất điện?” Trình Gia Dũng dựa vào lan can cầu thang hỏi.

“Gần đây nơi này thường xuyên mưa to, mất điện là chuyện thường tình, chú út vừa mới ra ngoài tìm thợ sửa điện.”  
Trên lầu, không gian trở nên tối đen, Trình Gia Dũng bảo Tiêu Tiêu cùng Trương Mộ Đồng dẫn ông ngoại cùng ngồi ở dưới lầu, tất cả mọi người đều tập trung ở phòng khách chờ đợi thợ sửa điện đến.

Trong gian nhà vắng lắng, một số người trẻ tuổi chơi các các trò chơi giải trí trên điện thoại di động, người lớn lướt video tin tức, không một ai đủ cần mẫn để trò chuyện với nhau.

Trong bóng tối, ánh sáng màn hình mờ nhạt của điện thoại chiếu vào khuôn mặt, làm cho khuôn mặt của mọi người thay đổi.

Hình như qua rất lâu, chú út Của Trình Gia Dũng là Triệu Huy mới mang thợ sửa điện đến, hai người đều mặc áo mưa, nhưng mưa bên ngoài quá lớn, áo mưa không có tác dụng che chắn là mấy.

Trình Gia Dũng, Trương Mộ Đồng, Triệu Huy ba người mở điện thoại di động phối hợp với thợ sửa điện cùng nhau kiểm tra công tơ điện, thợ sửa điện kiểm tra nửa ngày, mới tìm ra vấn đề, “Công tắc không khí hẳn là hỏng rồi, cần phải mua mới.


“Trời mưa to như vậy, đi đâu mua chứ! Chỉ có thể chờ ngày mai!” Triệu Huy lẩm bẩm một câu.


“Không được, buổi tối tôi còn phải xem TV!” Triệu Huy tai đặc biệt thính hoàn toàn nghe thấy Lâm Vũ Hàng nhỏ giọng lẩm bẩm, bên ngoài đứng lên lớn tiếng kêu kháng nghị.

“Lâm Vũ Hàng, hiện tại chính là tôi có thể đi ra ngoài mua nhưng cửa hàng cũng đều đóng cửa hết, mưa lớn như vậy ai sẽ mở cửa buôn bán chứ?” Triệu Huy ở nhà tuy rằng là con rể, nhưng càng giống như quản gia, việc lớn chuyện nhỏ trong nhà cần phải chạy việc vặt, đều là phải tới tay Triệu Huy.

“Tôi mặc kệ, tối nay cháu phải xem TV.” Lâm Vũ Hàng múa may tay chân, vô lý gây sự.

Từ nhỏ hắn đã được cha mẹ nuông chiều, không để ý đến cảm nhận và khó khăn của người khác, chuyện gì cũng chỉ nghĩ đến mình.  
“Xem TV gì? Bình thường vừa cho học bài liền trở nên mệt mỏi, tối nay nhà mất điện nên khẩn trương ngủ sớm cho phải phép!”
Lâm Nhất Đức phát hiện Lâm Chấn đang dùng ánh mắt bất mãn trừng mắt nhìn Lâm Vũ Hàng, vội vàng đi lên giáo huấn Lâm Vũ Hàng ở một bên hô to, giúp nó giữ lại chút ấn tượng trước mặt ông nội. 
Lâm Vũ Hàng trước mặt mọi người bị ba mắng, tuổi tác của cậu lại là thời kỳ mẫn cảm, trên mặt không giữ được thể diện, tức giận tự mình lên lầu trước. 
Lâm Tiểu Kỳ thấy bảo bối của cha mẹ bị mắng, trong lòng không biết sung sướng bao phần, cô xoay xoay lòng bàn chân, bất tri bất giác ngâm nga khúc nhạc nhỏ hoàn toàn không chú ý tới Sầm Phương bên cạnh đang thiếu chút nữa dùng ánh mắt gi3t ch3t cô.

Chị cả của Lâm Tiểu Kỳ, Lâm Tiểu Như nhìn sắc mặt mẹ không vừa lòng, vội vàng đá một cước cho em gái, Lâm Tiểu Kỳ vẫn chơi điện thoại di động như trước, tai nghe thiết bị phát nhạc, hoàn toàn phớt lờ ý tốt nhắc nhở của chị gái mà đặt ở trong lòng.

Sầm Phương tức giận, trước mặt Lâm Chấn lại không dám lớn tiếng, cô đứng lên đuổi hai cô con gái ra khỏi sofa, nói: “Nếu đã mất điện, hai con cũng đừng chơi nữa, về phòng ngủ ngay.”
Trương Mộ Đồng lén nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại mới hơn bốn giờ chiều, thời gian này thật sự có thể ngủ được sao?
Thợ sửa điện thấy mưa càng lúc càng lớn, không có dụng cụ thì không làm được việc gì, hắn sợ trong chốc lát ngay cả nhà cũng không về được đành vội vàng xông lên nói lời tạm biệt.

Triệu Huy chuẩn bị bữa tối đơn giản cho mọi người, cả nhà Lâm Nhất Đức năm người ai cũng không xuống ăn.

Trên bàn ăn vắng lặng chỉ có Lâm Chấn, Trương Mộ Đồng, Tiêu Tiêu, dì út Lâm Vân, Trình Gia Dũng và em Triệu Á.

  
Hai mẹ con Lâm Vân và Triệu Á đều không thích nói chuyện hoàn toàn trái ngược với sự ồn ào của mẹ con nhà Sầm Phương.

Sau bữa tối, bố con Lâm Chấn và Lâm Vân đều lần lượt trở về phòng để nghỉ.


Tại sảnh chính cũng chỉ còn lại Triệu Huy cùng Trình Gia Dũng cùng nhau tán gẫu.

“Thật sự là xin lỗi nhé, vốn định dẫn hai người chơi đùa giải sầu ai ngờ trời mưa to như vậy cũng không thể đi ra ngoài.” Trình Gia Dũng làm các đồng nghiệp cùng nhau cảm nhận bóng tối trong cơn bão dữ dội, có chút khó xử.

“Không sao ạ, đây cũng coi như là trải nghiệm đặc biệt, tôi còn chưa từng thấy qua trận mưa lớn như vậy đâu!” Trương Mộ Đồng trả lời.

“Tôi cũng chưa từng thấy qua, thì ra mưa to cộng với bão là như thế này.” Tiêu Tiêu cũng phụ họa một câu.

Cả hai người họ đều bày tỏ thái độ tốt khi nhìn thấy những điều mới lạ và điều đó giúp Trình Gia Dũng nhẹ nhõm hơn.  
“Anh Trình Gia Dũng, gia đình ông ngoại nhà anh sống cùng nhau, mỗi ngày đều vô cùng rất sôi nổi!” Trương Mộ Đồng sợ Trình Gia Dũng tiếp tục áy náy liền khéo léo đổi chủ đề.

“Sôi nổi cái gì trời, sống trong cái nhà này chỉ có tranh cãi là nhiều, mỗi ngày đều là ầm ĩ, ồn ào không ngừng.” Triệu Huy cười khổ, nhìn biểu cảm này có thể hiểu ông ấy nhiều lần bị làm cho tức tới phát điên.

Triệu Huy còn chưa dứt lời, trên lầu đã truyền đến thanh âm của hai người phụ nữ cãi nhau, Triệu Huy lấy tay che trán một chút, bất lực thở dài: ” Vợ tôi cùng Sầm Phương lại cãi nhau, tôi lên lầu xem một chút, mọi người có thấy xin cũng đừng chê cười.”
Ba người Trình Gia Dũng nhìn theo Triệu Huy đang xoa xoa thật mờ ám bỏ lên lầu, ông ta vừa mới rời đi, Trương Mộ Đồng liền liếc qua nhìn Trình Gia Dũng một cái, nói: “Anh Dũng, em vừa nhìn thấy dì út của anh chính là một người thành thật, ở nhà nhất định không phải ít lần bị khi dễ đó chứ?”  
Trình Gia Dũng ném cho Tiêu Tiêu một quả đào, lại ném cho Trương Mộ Đồng một quả, nói: “Dì út của tôi đối với chồng con thật tốt, dì út lúc còn trẻ cổ tay từng bị thương, từ khi dì út lấy chồng chưa từng phải động tay làm việc.

Dì út tuy rằng là người mặc cho buồn bực cũng không thích nói chuyện nhưng tính tình lại rất quật cường, thuộc loại nguy hiểm ngầm, một khi đã châm ngòi thì cho dù là một tuần cũng không hết giận.

Mẹ tôi cũng không dám chọc giận dì ấy.

Nhiều năm như vậy, chú Triệu Huy vẫn tha thứ cho tính tình xấu xa của dì út.

Bất quá ông ấy bị tức giận là chuyện không khỏi tránh, một đại gia đình lớn như vậy, công việc nào ông ấy cũng phải chạy đôn chạy đáo, tất cả đều một tay chú Triệu Huy đảm đương.

”  
Trương Mộ Đồng nhấp một miếng quả đào giòn, tự mình vui vẻ ngưỡng mộ nói: “Tôi chỉ nói, chú của cậu lúc nào cũng gặp cảnh khốn khổ.”
Trương Mộ Đồng vừa dứt lời mấy đoạn luyên thuyên, liền phát hiện Tiêu Tiêu đang lấy mắt quét cậu ấy, cảm thấy lời mình nói có vẻ không đúng đắn, vội lè lưỡi sửa lại, nói: “Ý tôi là chú của cậu vừa nhìn đã biết là một người đàn ông tử tế.”
Tiêu Tiêu không nói tiếp, chuyên tâm ăn đào giòn của cô, nghe Trình Gia Dũng cùng Trương Mộ Đồng hai người trò chuyện.

Không lâu sau, Triệu Huy đã thành công khuyên can, hai người phụ nữ mà nãy còn cãi nhau trên đó quả nhiên hiện tại chẳng còn chút âm thanh nào cả.

Bốn người lại nói chuyện một hồi, Triệu Huy đề nghị cho ba người bọn họ uống chút trà nóng, ông ấy vừa mới từ trên ghế đứng lên, trên lầu lại truyền đến một trận tiếng thét chói tai ồn ào.

“Sao lại cãi nhau nữa rồi?” Triệu Huy lẩm bẩm nhìn lên cầu thang.


Ba người trong hội của Trình Gia Dũng liếc nhau một cái một cách ngẫu nhiên, nghề nghiệp của ba người họ đều nhạy cảm, trên lầu lại truyền đến thanh âm không đúng.

Đó là loại âm thanh la hét vừa nhỏ vừa nhọn, thanh âm này tuyệt đối không phải chuyện cãi nhau đơn giản thường ngày. 
Trình Gia Dũng là người đầu tiên đứng lên, chỉnh điện thoại di động thành chế độ đèn pin rồi chạy lên lầu, Trương Mộ Đồng và Tiêu Tiêu cũng ngay sau đó mà lập tức đi theo.

Lần này chậm chạp lại rơi vào Triệu Huy, anh ngơ ngác đứng yên tại chỗ, thật lâu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Trình Gia Dũng chạy lên lầu hai, phát hiện trước cửa phòng dì út Lâm Vân chật kín người, bởi vì mất điện, bốn phía tối đen như mực nên nhìn không rõ, tất cả mọi người đều đứng yên tại cửa, im lặng nhìn vào bên trong. 
Trình Gia Dũng dự cảm không tốt.

Anh mở đường, đẩy đám người vây xem để đi vào bên trong, vừa mới đi vào cửa, liền thấy sắc mặt của Triệu Á tái nhợt tóc rối tung chạy loạn xạ về phía cửa.

Triệu Á há to miệng, con ngươi hơi mở rộng, vừa nhìn thấy Trình Gia Dũng liền chui tọt vào trong ngực anh, cất tiếng khóc lớn đầy nức nở cơ thể run lên bần bật.

Mọi người vây quanh cửa quan sát náo nhiệt, vừa nhìn thấy bộ dáng kinh hãi này của Triệu Á, ai nấy đều trở nên sợ hãi.

Khi nãy còn ồn ào túm tụm thì giờ tất thảy đều im bặt, lo lắng hiện rõ.

Trình Gia Dũng an ủi Triệu Á đôi ba câu, cũng hỏi bên trong phòng em ấy đã xảy ra chuyện gì? Triệu Á chỉ khóc và run rẩy, một câu cũng nói không nên lời. 
Trình Gia Dũng giao Triệu Á cho Tiêu Tiêu chăm sóc, anh nắm chặt điện thoại di động, nương theo ánh sáng yếu ớt từ điện thoại, từng chút từng chút dò xét bên trong. 
Trong quá trình đi vào, Trình Gia Dũng đột nhiên cảm giác chân bị cái gì đó chắn đường.

Anh cúi đầu, dùng đèn pin chiếu xuống mặt đất liền nhìn thấy dì út Lâm Vân nằm sấp trên mặt đất, hai tay duỗi ra ngoài, xem ra giống như muốn ôm lấy ai nhưng lại bị đối phương chạy mất.  
Trình Gia Dũng ngồi xổm xuống, dùng đèn pin chiếu sáng gáy dì Lâm Vân, sau đầu bà ấy có chất lỏng màu đỏ rõ ràng chảy ra, cách đó không xa liền xuất hiện một bình hoa bằng đồng nằm ngả nghiêng sang một bên.

Trình Gia Dũng nhớ rõ bình hoa này là dì út thích nhất, theo lý thuyết đáng nhẽ hẳn là phải đặt ở trên chiếc bàn cạnh đầu giường mới đúng.

Trình Gia Dũng ngồi xổm xuống, đặt tay xuống dưới mũi dì Lâm Vân thăm dò, sau đó lại nâng cánh tay bà ấy lên.

Mạch hô hấp của dì Lâm Vân cũng không còn!
Bà ấy đã chết!!!
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận