Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi


Editor: Đậu Đậu
Beta: An Nhiên
Thật là một sự trùng hợp vô lý!!!
“Lâm Quang tự nhiên cũng quen biết ông chủ của Hách Tố Văn?” Trình Gia Dũng hỏi.

Trương Mộ Đồng mạnh mẽ lắc đầu: “Vì vậy chúng em mới cảm thấy kỳ lạ, hơn cả quen biết, em thấy hai người bọn họ cũng rất thân thuộc, ông chủ đó còn liên tục rót rượu cho Lâm Quang.

Giữa bọn họ cũng không phải là có cùng xuất hiện cái gì đó! Còn có …”
Trương Mộ Đồng đang nói được một nửa đột nhiên dừng lại, tìm điện thoại kiểm tra thư viện ảnh, phóng to một bức ảnh, chỉ vào đó đưa cho Trình Gia Dũng xem: “Dũng ca, anh xem, đây là ảnh em chụp.

Chúng em không thể tiếp cận bọn họ quá gần, không nhìn quá rõ, nhưng em nhìn giống như kín đáo đưa cho Lâm Quang một xấp tiền.”
Trình Gia Dũng đem bức ảnh tiếp tục phóng to, mặc dù bức ảnh rất mờ, nhưng một xấp màu hồng như vậy nhìn cũng là một xấp tờ tiền giá trị 100 đồng, nhìn độ dày hẳn là có 1-2 vạn.

Lúc này Lâm Quang đi gặp ông chủ của Hách Tố Văn – Ân Thụy Dân, đã khiến người ta trùng hợp sinh nghi.

Ân Thụy Dân vô cớ kín đáo đưa cho Lâm Quang nhiều tiền mặt như vậy, càng khiến cho người ta nghĩ nguyên nhân không minh bạch.

Manh mối mà Trương Mộ Đồng theo dõi thực sự đối với tình tiết vụ án mười phần hữu ích, Trình Gia Dũng hướng về Trương Mộ Đồng ra dấu like, nói: “Xem ra chúng ta cũng nên gặp Ân Thụy Dân này rồi!”
Để không cho Ân Thụy Dân có thời gian chuẩn bị, Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng không có đánh tiếng trước, trực tiếp “sát” công ty của Ân Thụy Dân mà đi tìm hắn.

Thư ký của Ân Thụy Dân tận chức tận trách *( làm tròn bổn phận trách nhiệm của mình) đem hai người chặn ở ngoài cửa, lạnh lùng xem xét một vòng hai người bọn họ, lạ mặt, không phải là khách mà Ân Thụy Dân thường xuyên gặp.

Cũng không hỏi hai người bọn họ là ai, trực tiếp ra lệnh đuổi khách: “Không có hẹn trước, Ân tổng chúng tôi không gặp khách.”
Trương Mộ Đồng đem ảnh chứng minh công tác để lên bàn làm việc của thư ký, nói: “Chúng tôi tìm Ân tổng của các người để tìm hiểu chút tình hình!”
Thư ký cầm chứng minh công tác nhìn thoáng qua, sắc mặt biến đổi lớn, cảnh sát chấp hành công vụ nói chung cũng không thể ngăn cản, vội vàng muốn đi thông báo một tiếng.

Trình Gia Dũng ngăn thư ký chuẩn bị đi thông báo, nói: “Không cần phải thông báo trước cho Ân tổng, chúng tôi chỉ là đến tìm hiểu chút tình hình.”
Thư ký há mồm, không dám nói cái gì, bị cảnh sát gióng trống khua chiêng tìm đến trước cửa, cô ấy cũng là lần đầu gặp phải, không có kinh nghiệm, kế tiếp ứng phó như thế nào, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân Ân tổng của bọn họ đi xử lý.

Khi Trình Gia Dũng đẩy cửa tiến vào trong phòng làm việc của Ân Thụy Dân, ông ta đang nhàn nhã ngồi ở sofa xem điện thoại.

Bởi vì phòng làm việc của ông ta với phòng làm việc của thư ký cách nhau một đoạn, trong này căn bản không nghe thấy âm thanh đối thoại ở bên ngoài vừa rồi.

Quy tắc nhiều năm như vậy của Ân Thụy Dân luôn là không hẹn trước không gặp, vì vậy lúc phòng làm việc đột nhiên xông tới hai người đàn ông xa lạ, cảm xúc của ông ta trực tiếp bùng nổ, nỏng nảy đứng lên lớn tiếng hô tên của thư ký ở bên ngoài.

“Các người là người của công ty nào? Tôi hình như chưa hẹn qua các người chiều nay đến gặp mặt?” Ân Thụy Dân không thân thiện chất vấn hai người.

Khu vui chơi của Ân Thụy Dân ở trong thành phố là một trong những quy mô to nhất, vì vậy đến đây tìm ông ta, căn bản đều là các nhà cung cấp chủ động nịnh bợ.

Không khách khí như thế trực tiếp xông tới, khiến Ân Thụy Dân luôn ở thế chủ động khá không hài lòng.

“Cảnh sát nhân dân!” Trương Mộ Đồng lại lần nữa xuất ra chứng minh công tác tự chứng minh thân phận của bọn họ.

Ân Thụy Dân bị bốn chữ này sợ đến mức run cầm cập, sắc mặt xanh mét.

Nhưng nhiều năm kinh nghiệm sờ bò lăn lội ở xã hội, khiến Ân Thụy Dân rất nhanh đã khôi phục được bình tĩnh, ông ta dường như là lật mặt, đột nhiên biến thành vẻ mặt tươi cười hạnh phúc, khách khí đem sofa nhường cho hai người Trương Mộ Đồng ngồi.

Ân Thụy Dân sai thư ký đem cà phê vào, thư ký bởi vì không “trông coi cửa lớn”, làm việc thất trách, sau khi tiến vào đầu không dám ngẩng lên, đem cà phê đặt lên bàn, lập tức nhanh như chớp biến mất.

Ân Thụy Dân đứng lên đem cà phê đẩy về phía trước mặt hai vị cảnh sát, ông ta mặc dù vẫn luôn cười khách khí, nhưng nụ cười giả quá mức, giống như là đem cái miệng cười treo lên trên mặt ông ta, khiến người ta nhìn thấy khó chịu.

Ân Thụy Dân mười ngón tay đan vào nhau không ngừng làm động tác chà xát, gặp hai viên cảnh sát cũng không nói bởi vì sao có chuyện tìm đến, ông ta trước hết kìm nén không được, chủ động hỏi nguyên nhân đến đây.

“Đồng chí cảnh sát, các anh hôm nay đến tìm tôi, không phải bởi vì tôi làm việc bậy bạ trái pháp luật chứ? Vậy tôi nhất định là bị oan uổng rồi, làm ăn buôn bán bao nhiêu năm nay, tôi luôn luôn đều ghi nhớ phải thành thật giữ chữ tín, tuân thủ pháp luật!”
Trương Mộ Đồng đảo mắt nhìn Ân Thụy Dân, lén lút cười nhạo một cái, không hổ là người làm ăn, lúc này vẫn không quên lão vương bán dưa! *( Khen ngợi bản thân vì những gì mình bán kiểu ẩn dụ để khoe khoang về bản thân).

Trình Gia Dũng hắng giọng, trả lời thắc mắc của Ân Thụy Dân: “Ân tiên sinh, chúng tôi hôm nay đến đây, là muốn tìm anh tìm hiểu một chút, vụ án nhân viên công ty các ông Hách Tố Văn bị gi3t ch3t!”
“Vụ án đó tôi cũng nghe nói rồi, rất lấy làm tiếc!”
Ân Thụy Dân mặt nhăn cau lông mày, nhấp một ngụm cà phê, mới tiếp tục nói: “Công ty chúng tôi có hơn 1000 nghìn nhân viên, nhân viên cấp đầu tôi gần đây không tiếp xúc.

Nếu không phải hội nghị của các chủ quản bộ phận, tôi cũng rõ có tên nhân viên này.”
Ân Thụy Dân khi nói câu này rất bình tĩnh, ngôn từ cũng không có chỗ sơ hở nào, nhưng Trình Gia Dũng vẫn phát hiện ra ánh mắt lấp li3m của Ân Thụy Dân, cố ý lảng tránh nhìn thẳng anh.

“Bạn trai của Hách Tố Văn ông rất thân sao?” Trình Gia Dũng không cho Ân Thụy Dân có cơ hội thở gấp, trực tiếp lại tung ra vấn đề sắc bén kia.

Ân Thụy Dân haha cười ngây ngô một cái.

lại nhấp một ngụm cà phê, tiếp tục bình tĩnh trả lời: “Đồng chí cảnh sát, tôi ngay cả nhân viên của bản thân tôi đều không quen thuộc, làm sao có thể quen bạn trai của cô ấy chứ?”
Trình Gia Dũng từ trong bộ quần áo lôi ra bức ảnh mà Trương Mộ Đồng chụp, ném nó đến trước mặt Ân Thụy Dân, chỉ lên mặt của hai người.

Không đợi Trình Gia Dũng đặt câu hỏi, Ân Thụy Dân trước tiên đoạt lấy trả lời một câu: “Thì ra Tiểu Lâm là bạn trai của nhân viên tôi, tôi thật sự không biết.

Xe của tôi vẫn luôn là Tiểu lâm phụ trách bảo dưỡng, mọi người cũng tính là người quen.”
Trả lời gấp một câu, trực tiếp ngăn miệng Trình Gia Dũng tiếp tục hỏi câu nữa.

Ánh mặt anh lạnh lùng xem xét Ân Thụy Dân một cái, Ân Thụy Dân vẫn như cũ bình tĩnh cười mỉm.

“Ông và Lâm Quang rất thân sao?” Trình Gia Dũng hỏi.

Ân Thụy Dân dừng một hồi, lại nhấp một ngụm cà phê, mới nói: “Cũng có thể, chúng tôi quen biết vài năm rồi.”
“Thường xuyên cùng nhau ăn cơm?”
“Cái đó thì không phải, tôi có một người bạn muốn sửa xe, tôi liền tìm Tiểu Lâm ra ngoài ăn cơm, thuận tiện bàn chuyện về xe cộ.”
Giải thích Ân Thụy Dân, biểu hiện xem ra không chút sơ hở gì cả, nhưng Trình Gia Dũng vẫn cảm thấy không thích hợp.

Mặc dù là Ân Thụy Dân bởi vì nguyên do sửa xe quen biết Lâm Quang, nhưng cũng nhiều lắm là xã giao bình thường.

Hai người chỉ là quen biết, về phần liên tục hai người buổi tối tụ tập ăn cơm? Huống chi là cảnh sát mới tìm Lâm Quang hỏi xong, thời kỳ nhạy cảm như vậy?
Lại là một địa điểm hợp lý, Ân Thụy Dân giới thiệu khách hàng mới cho Lâm Quang, Lâm Quang là nhận lợi ích, một cuộc điện thoại chính là giải quyết rồi.

Ông ta chưa đến nỗi tái lại phải mời Lâm Quang ra ngoài ăn cơm nhỉ?
Nơi mà hai người bọn họ ăn cơm là nhà hàng cao cấp, đơn giản ăn bữa cơm mà phải nhắm thức ăn 4 chữ số, lấy tiền lương của Lâm Quang là không mời được Ân Thụy Dân đến một nơi cao cấp như vậy.

Trình Gia Dũng nhìn thái độ gọi dạ bảo vâng của thư ký, suy đoán Ân Thụy Dân cũng không phải là người đối với cấp dưới rất ôn hòa, thậm chí có chút trên cao nhìn xuống *( kiêu ngạo, hách dịch, coi thường), rất là tự phụ.

Người tự phụ như vậy, đối với thợ duy trì sửa chữa xe nịnh bợ như vậy, như thế nào nghĩ cũng không quá thích hợp!
Vừa mới rời khỏi phòng làm việc của Ân Thụy Dân, Tiểu Chu gọi điện thoại đem đến thông tin mới quan trọng.

Người phụ trách của khu vui chơi ban đêm mới đầu cũng không phải là Ân Thụy Dân, mà là em trai cùng cha khác mẹ của Ân Thụy Sinh nắm quyền.

Ân Thụy Sinh khoảng chừng nửa năm trước, chết trong một cuộc leo núi xây dựng nhóm ngoài ý muốn, mà lúc đó bên cạnh Ân Thụy Sinh có một người là Hách Tố Văn.

Lại là Hách Tố Văn?
Tại sao nhiều trường hợp ngoài ý muốn như vậy, đều liên quan đến Hách Tố Văn?
Trình Gia Dũng cảm thấy bản thân giờ phút này đầu óc chập mạch, suy nghĩ không quá rõ ràng.

Nhiều sự cố ngoài ý muốn như vậy, Hách Tố Văn đều có tham gia trong đó?! Thật sự trùng hợp, hay là cố ý làm ra điều đó?
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui