Edit: Ciao
Beta: An Nhiên
Chu Chấn Vũ cười hiền, nhưng không giấu được vẻ mặt tham lam: “Đứa nhỏ bệnh đó vẫn luôn ăn của tôi, ở nhà tôi, mẹ ruột của nó đưa tôi tiền sinh hoạt thì có gì lạ đâu”
“Anh không phải bố của nó sao?” Trình Gia Dũng hỏi ngược lại
Từ lần đầu gặp, Trình Gia Dũng đã tương đối phản cảm với hành vi của Chu Chấn Vũ, nghe anh ta nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy, vô cùng muốn mắng anh ta một trận.
Chu Chấn Vũ trợn mắt trắng với Trình Gia Dũng, không hề cảm thấy hổ thẹn, ngược lại còn nói rất hùng hồn: “Đàn bà nhà ai không phải đẻ con, mà cô ta thì đẻ ra một đứa bệnh.
Hàng Hàng vừa mới 6 tháng đã bị chẩn đoán là bị bệnh thận, bây giờ hai quả thận đều suy kiệt, phải dựa vào lọc máu để sống, cậu nói xem việc này nếu như mẹ ruột của nó không bỏ tiền, ai thèm nuôi đứa con của chồng trước này!”
“Anh ly hôn với vợ cũ chính là vì con bị bệnh sao?”
“Cho là vậy, trước khi chúng tôi ly hôn đã bàn xong rồi, cô ta ra ngoài kiếm tiền, phụ trách tiền sinh hoạt và tiền thuốc men của con, hơn nữa còn phải trả tiền chăm sóc Hàng Hàng cho tôi.
Bây giờ cô ta chết rồi, tôi không nhận được tiền, đương nhiên phải đưa Hàng Hàng cho nhà chị của cô ta.
Đây là đứa trẻ đốt tiền, chúng tôi gánh không nổi”
Chu Chấn Vũ vô tình với đứa con ruột như thế, cũng không hề cảm thấy xấu hổ, Trương Mộ Đồng nghe những lời anh ta nói thật sự ghê tởm muốn ói, anh nghiêng mắt qua nhìn Chu Chấn Vũ rất nhiều lần, càng nhìn càng thấy thằng cha này không thuận mắt, hận không thể xông qua đấm anh ta mấy quyền mới hả giận.
Trình Gia Dũng cũng nhịn không được sự chán ghét, không kiên nhẫn mà hỏi lại Chu Chấn Vũ thêm một lần: “Ngày xảy ra vụ án, rốt cuộc anh có chứng cứ ngoại phạm không?”
“Ngày nào tôi cũng ở đây trông tiệm, 11 giờ đêm mới đóng cửa, ngày nào cũng vậy, hàng xóm xung quanh đều có thể làm chứng cho tôi”
Chu Chấn Vũ dáng vẻ đắc ý, ngồi trên ghế, ngậm điếu thuốc, chân bắt chéo đung đưa.
Chu Chấn Vũ có đáng ghét đi chăng nữa, suy cho cùng là do vấn đề đạo đức.
Không phạm pháp, hai người Trình Gia Dũng cũng không thể làm gì anh ta, sau khi hỏi thêm vài câu, chỉ có thể tạm rời đi.
“Đây là loại cặn bã gì vậy chứ!!!”
Vừa rời khỏi tiệm của Chu Chấn Vũ, Trương Mộ Đồng đã tức đến giậm chân, nhịn không được mà phun nước miếng về hướng tiệm của Chu Chấn Vũ.
Trình Gia Dũng nhìn thấy tính tình trẻ con của Trương Mộ Đồng, không tự chủ mà cười, vỗ vỗ bả vai của cậu, an ủi: “Bình tĩnh, thế giới lớn như vậy loại người nào cũng có! Thế nhưng xem ra, Hách Tố Văn gả cho loại đàn ông này, mấy năm nay sống có lẽ cũng rất khổ”
“Đúng vậy, bố chăm sóc con trai ruột còn cần tiền, tôi đây thật sự mở rộng tầm mắt rồi!”
Trình Gia Dũng thở dài, cũng coi như hiểu tại sao Hách Tố Văn lại keo kiệt tham lam đến vậy rồi!
Mượn tiền đồng nghiệp mấy năm không trả, tính toán chi li, thế mà còn có thể vì tiền mà đi giết người?
Người có tóc ai lại muốn bị hói (Nếu có thể sống tốt ai lại muốn thấp kém bao giờ), suy cho cùng cũng là do cuộc sống bức ép, chỉ là hành động này có hơi quá khích rồi.
Trình Gia Dũng nghĩ đến đứa trẻ đáng thương kia, mẹ chết rồi, bố xem là phiền toái, lại bị bệnh nặng, cuộc sống sau này phải làm sao đây?
Trình Gia Dũng lại thở dài, cảm thán 1 câu: “Đáng thương nhất chính là đứa trẻ kia! Mẹ cũng không còn.”
Trương Mộ Đồng bĩu môi, cũng bất giác thương cảm.
Trương Mộ Đồng nghĩ lại bản thân, từ nhỏ đến lớn được bố mẹ ông bà yêu thương vô bờ, đột nhiên cảm thấy mình vô cùng may mắn.
Không phải ai cũng hạnh phúc, trên thế gian này có rất nhiều bố mẹ vô trách nhiệm.
Thương cảm một lúc, Trương Mộ Đồng đột nhiên nhớ đến người bạn trai của Hách Tố Văn mà anh chưa gặp, dâng lên hy vọng nhỏ, hỏi Trình Gia Dũng: “Anh Dũng, Hách Tố Văn không phải có một người bạn trai rất mặn nồng sao, vừa mang túi hiệu vừa mặc đồ hàng hiệu, chắc là không thiếu tiền nhỉ? Hình như người này tên là Đoàn Thụy Dân, chắc là anh ta có thể lo cho đứa bé này nhỉ?”
Trình Gia Dũng lườm Trương Mộ Đồng một phát, không biết nên nói cậu ta quá tốt bụng hay là quá ngây thơ, đứa trẻ đến bố ruột còn chịu lo, thì còn tranh mong gì đến một người đàn anh lạ không cùng huyết thống?
Không phải là không tồn tại người tốt bụng như vậy, nhưng tỉ lệ gặp phải giống như trúng số, vô cùng xa vời.
Nhưng câu nói của Trương Mộ Đồng đã kịp thời nhắc nhở Trình Gia Dũng, Hách Tố Văn vẫn luôn thiếu tiền, chỉ vì một chút xíu tiền cũng có thể đi giết người.
Nhưng tại sao khi cô ta trèo lên được “đại tài chủ” rồi lại đi dùng tiền hưởng thụ vật chất, tích góp được một tủ hàng hiệu?
Cô ta dự định bán hết để đổi tiền sao?
Hay là mấy năm nay đã túng quẫn vì sinh hoạt quá đủ rồi? Thời gian dài phụ trách tiền cho con lọc máu khiến cô ta thấy chán ngấy?
Trình Gia Dũng quyết định tìm ra câu trả lời, anh nói với Trương Mộ Đồng: “Không phải là cậu rất lo cho đứa bé sao, chúng ta đi nhìn nó đi! Bố của nó không phải nói rằng đứa trẻ hiện tại đang ở nhà Hách Tố Thanh sao!”
“Được, được!”
Trương Mộ Đồng búng tay một tiếng, biểu hiện đồng ý với đề nghị của Trình Gia Dũng, cậu nhìn xung quanh, nhắm vào cửa hàng sữa ở đối diện, nói: “Anh Dũng, chúng ta mua một ít sữa qua đi, rồi mua thêm ít đồ uống, trẻ nhỏ đều thích uống!”
“Người bệnh lọc máu không thể uống nước!”
“Tại sao?”
“Thận đã không thể thực hiện chức năng nữa, dựa vào lọc máu để tiêu độc, nếu uống nhiều nước thì không thể tiêu hết độc, tương đương với mất mạng, đây là kiến thức căn bản!” Trình Gia Dũng phổ cập cho Trương Mộ Đồng kiến thức y học mà cậu chưa biết.
Trương Mộ Đồng ngây người, sờ sờ cổ, tưởng tượng cuộc sống không thể uống nước, thế là lại tăng thêm sự đồng tình với đứa bé: “Đứa trẻ này thật là khổ biết bao!”
Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng lái xe vòng nửa thành phố, đến tiệm quần áo của Hách Tố Thanh lần nữa.
Mở đai an toàn, Trình Gia Dũng từ trong xe nhìn thấy một đứa bé tầm 8 9 tuổi xách một túi rác từ trong tiệm quần áo của Hách Tố Thanh đi ra.
Nó gầy yếu đến lạ, da mặt xanh xao, vừa nhìn là biết sức khỏe không tốt.
Trình Gia Dũng nghĩ, đứa trẻ này chắc là con trai Chu Hàng của Hách Tố Văn rồi!
Bên cạnh thùng rác có rất nhiều rác chưa bỏ vào thùng, có rất nhiều người vô trách nhiệm, vứt rác xuống đất rồi đi luôn.
Chu Hàng ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh rác ở ngoài bỏ vào thùng, rồi nhẹ nhàng đóng nắp lại.
Việc làm nhỏ trong vô ý của Chu Hàng đã được Trình Gia Dũng nhìn thấy, khiến cho ấn tượng lần đầu của anh với cậu bé rất tốt, ít nhất không giống như bố nó, là con buôn không có giáo dưỡng.
“Sao Hàng Hàng vẫn chưa về?”
Trình Gia Dũng đang chuẩn bị xuống xe chào hỏi Chu Hàng thì bị tiếng gọi Chu Hàng ở phía sau thu hút sự chú ý, giọng nói rất quen thuộc, Trình Gia Dũng đoán rằng anh đã từng gặp người này rồi.
Trình Gia Dũng quay đầu lại nhìn người nói chuyện.
Là cô gái tên Đường Nghi, bạn đại học của Tiêu Tiêu, hiện đang làm việc ở bộ công an, lúc trước họ đã gặp nhau một lần ở dưới nhà của Hách Tố Thanh.
Gặp lại nhóm Trình Gia Dũng, Đường Nghi dường như vô cùng bối rối, cô ấy theo bản năng lùi lại mấy bước, khó khăn lắm mới nặn ra một nụ cười “Cảnh sát Trình!”
Chu Hàng nhìn thấy Đường Nghi thì giống như con chim nhỏ chạy như bay đến, dựa vào eo của Đường Nghi, ngọt ngào gọi: “Chị Đường Đường!”
Trình Gia Dũng nhìn thái độ ỷ lại của Chu Hàng với Đường Nghi, hẳn là hai người rất thân thuộc.
Nhưng Đường Nghi dường như không quá thích Chu Hàng lại gần mình, cô kéo đầu Chu Hàng ra khỏi người mình, lại nở một nụ cười bối rối với Trình Gia Dũng.
Trình Gia Dũng nhớ lần trước gặp Đường Nghi, cô ấy rất dẻo miệng, tính tình hoạt bát, lần này giống như đổi thành người khác, điềm tĩnh kiệm lời đi rất nhiều.
“Cô thường hay đến đây thăm Chu Hàng sao?” Trình Gia Dũng bước lên trước, hỏi Đường Nghi.
Đường Nghi lảng tránh vấn đề, lập lờ nước đôi nói: “Tôi chỉ đi ngang qua đây!”
Hách Tố Thanh thấy cháu trai Chu Hàng lâu vậy mà chưa về, cũng đi ra tìm.
Vừa ra khỏi tiệm thì thấy mấy người Trình Gia Dũng đang đứng nói chuyện một cách lúng túng.
Hách Tố Thanh có hơi bất ngờ khi thấy 2 người Trình Gia Dũng đột nhiên đến thăm, nhưng vẫn nhiệt tình 2 người Trình Gia Dũng vào bên trong tiệm ngồi chơi.
“Cô và cô Đường rất thân thiết sao?” Trình Gia Dũng thấy Hách Tố Thanh ra, tùy tiện hỏi 1 câu.
“Thân, cô Đường với em gái tôi là…nhiều năm”
Hách Tố Thanh chưa nói xong, đột nhiên nghẹn nửa câu còn lại trong họng, Trình Gia Dũng thấy được Đường Nghi đang lén lút ra dấu bằng mắt cho Hách Tố Thanh.
Trình Gia Dũng nghĩ thầm, Đường Nghi này hôm nay tranh có vẻ kì lạ!
Trình Gia Dũng cố ý nửa cười, nửa đùa nói với Hách Tố Thanh: “Việc về bạn trai của em gái chị, cũng là nhờ cô Đường nói với chúng tôi, đến người chị như chị còn không biết, có hơi không quan tâm tới em gái nha!”
Hách Tố Thanh lại trộm liếc mắt về phía Đường Nghi, nhếch môi cười cứng nhắc, không biết nên thể hiện vẻ mặt gì cho đúng.
“Cô Đường, cô có nhớ lúc vụ án xảy ra, người đàn ông đến nhà của Hách Tố Văn, có dáng người cao hay thấp không? Cô nhớ lại thử, không chừng bà Hách đã từng gặp qua rồi!” Trình Gia Dũng đột nhiên hỏi.
Đường Nghi li3m môi, nghĩ một lát nói: “Dáng cao!”
“Không đúng nha, sao tôi nhớ là cô Đường nói với chúng tôi là dáng người thấp nhỉ!”
Đường Nghi lại li3m môi, động tác nhỏ theo thói quen, Trình Gia Dũng nhìn ra cô ấy rất căng thẳng
Đường Nghi nghĩ một lát, lại đổi lời khai, nói: “Vậy có khi là tôi nhớ nhầm, chắc là dáng người thấp!”
Trình Gia Dũng nhìn Đường Nghi một lát, sau đó nở một nụ cười.
Nụ cười này làm cho Đường Nghi bất an, cô ấy quanh năm tiếp xúc với cảnh sát hình sự, biết rằng mỗi câu hỏi của họ đều có mục đích, không muốn nói thêm gì nữa, Đường Nghi tìm 1 cái cớ, hoảng loạn rời đi trước.
Nhìn theo bóng dáng rời đi của Đường Nghi, Trương Mộ Đồng cũng nhận ra hôm nay Đường Nghi có hơi không thích hợp.
Cậu bám vào tai của Trình Gia Dũng, hỏi thầm: “Anh Dũng, người đàn ông mà lần trước Đường Nghi nói nhìn thấy, rốt cuộc là cao hay thấp?”
Trình Gia Dũng cười, bí ẩn nhìn Trương Mộ Đồng, trả lời: “Lời khai của cô ta không có nói kĩ ngoại hình của người đàn ông cô ta gặp, tôi cũng không hỏi.”
Trương Mộ Đồng gãi gãi đầu, nghĩ mãi cũng không hiểu!
Đường Nghi là nhân viên kĩ thuật chuyên nghiệp, được phong là “ngàn mắt” sao có thể xem hình dáng của nghi phạm như trò đùa, đổi đi đổi lại nhiều lần như thế?
Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng vào bên trong tiệm của Hách Tố Thanh, Chu Hàng đang ngồi ở một góc bàn ngoan ngoãn đọc sách.
Nó thấy 2 người Trình Gia Dũng vào, cái đầu ở phía sau quyển sách trộm lộ ra một nửa nhìn, ánh mắt hướng về phía đối diện, Chu Hàng cười hihi, giống như một con mèo, rồi lại giấu mặt ở sau quyển sách.
Trình Gia Dũng cười, tuy rằng sức khỏe Chu Hàng không tốt, nhưng tính cách vẫn trẻ con, hoạt bát nghịch ngợm.
Hách Tố Thanh rót trà cho Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng, cười cưng chiều nhìn Chu Hàng, cúi người xuống nói không muốn để Chu Hàng nghe: “Vụ án của em gái tôi, đã bắt được hung thủ chưa?”
“Chu Hàng không phải là vẫn luôn ở nhà của bố sao?” Trình Gia Dũng giả vờ như chưa biết gì, cố ý hỏi, thử thăm dò thái độ của Hách Tố Thanh.
Vừa nhắc đến Chu Chấn Vũ, Hách Tố Thanh lập tức sa sầm mặt, vỗ mạnh bàn, không thèm quan tâm lễ nghi nữa, hét lớn: “Đừng có nhắc tên súc sinh đó với tôi, em gái tôi thật sự bị mù mắt rồi!!!”
- -----oOo------.