Editor: Yaann
Beta: Mỡ Mỡ
Trình Gia Dũng làm cảm xúc của Tiêu Tiêu ổn định một lát, đột nhiên hỏi cô: “Tiêu Tiêu, tôi từng nghe chủ nhiệm Chu Vũ nói, người chứng minh cha cô là kẻ tình nghi năm đó tổng cộng có bảy người?! Nhiều người làm chứng như vậy, cô vẫn tin tưởng cha cô là vô tội sao?”
Tiêu Tiêu ngừng ngắt một lúc, sau đó rất khẳng định mà gật đầu, nói: “Cha tôi trước giờ sẽ không nói dối để lừa tôi đâu.
Tôi còn nhớ buổi sáng ngày mà cha tôi xảy ra chuyện, mẹ và cha vì chuyện này mà còn đang cãi nhau.
Tôi đứng ở xa nhìn, hai người cãi nhau rất dữ dội, tôi nhớ lúc đó tôi rất sợ.
Mẹ tôi không tin cha tôi là trong sạch, nói cha gây ra họa rồi, mang đến cho bà ấy rất nhiều phiền phức, liên tục mấy ngày có mấy người đến đơn vị của mẹ hỏi mấy lần, đồng nghiệp của mẹ ở đơn vị đều chê cười bà ấy.”
“Cha tôi bởi vì mẹ tôi không tin tưởng, nên ông ấy rất tức giận, hai người họ cãi nhau càng dần càng lớn tiếng, cuối cùng mẹ tôi đóng sập cửa rời đi.
Sau đó cha tôi phát hiện tôi đứng ở bên cạnh cửa, cha hỏi tôi có tin tưởng ông ấy không làm chuyện sai trái hay không.
Lúc đó tôi căn bản là không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chỉ có thể ngây ngốc mà đứng ở đấy nhìn cha mà không dám lên tiếng.”
“Lúc đó cha rất thất vọng, người nhà thân thiết nhất của ông ấy không có một ai chịu tin tưởng, ủng hộ ông ấy.
Tôi nhớ lúc đó cha tôi rất nặng nề mà thở dài một cái, nắm lấy vai tôi nói ông ấy là vô tội, ông ấy không có làm bất kì chuyện không làm tròn nhiệm vụ nào cả, bây giờ không có, tương lai cũng sẽ không có.”
Tiêu Tiêu nói đến đây đột nhiên không kể tiếp nổi nửa, cô cúi đầu nghiêng sang một bên, Trình Gia Dũng phát hiện trong ánh mắt cô chứa đầy nước mắt, Trình Gia Dũng nhẹ nhàng an ủi cô, “Muốn khóc thì cứ khóc ra đi!”
Tiêu Tiêu lắc đầu, hai mắt đẫm lệ quay đầu lại, đối mặt với Trình Gia Dũng, cô tiếp tục nói: “Cha tôi là một người rất giữ chữ tín, từ trước đến nay ông ấy chưa từng lừa dối tôi, chuyện ông ấy có thể đồng ý với tôi, đều chưa từng nuốt lời.
Cho đến hôm nay tôi vẫn còn đang hối hận, nếu như lúc đó tôi nói một câu tin tưởng ông ấy, thì có lẽ ông ấy sẽ không cực đoan đến nỗi muốn đi tự sát.
Sau khi cha chết tôi tìm tất cả di vật của ông ấy, hy vọng có thể cùng ông ấy nói chuyện, nhưng cha tôi không chịu xuất hiện ra gặp tôi, có lẽ ông ấy đối với tôi cũng là hoàn toàn thất vọng rồi!”
Trình Gia Dũng thấy Tiêu Tiêu tự trách như vậy, thử tìm chút lời nói để an ủi cô, “Sẽ không đâu, cha cô không muốn gặp cô cũng không phải là đối với cô thất vọng, mà là không muốn tăng thêm hy vọng không có kết quả cho cô.
Cho dù lại có thể nghe thấy giọng nói của cha cô thì thế nào? Hai người âm dương cách biệt, gặp nhiều một lần ngược lại sẽ tăng thêm đau khổ cho cô, khiến cô càng không nỡ ly biệt.”
Tiêu Viễn rời đi lâu như vậy, từ trước đến giờ đều không có ai an ủi Tiêu Tiêu như thế, cho dù là chú Chu Vũ đều cũng đang ám chỉ với cô, cha cô không nguyện ý gặp bọn họ, là do thất vọng vì người nhà và bạn bè không hiểu, không ủng hộ ông ấy.
Tiêu Tiêu không biết cha mình có thật sự đúng như lời Trình Gia Dũng nói hay không, là không nguyện ý gặp cô, vì không muốn tăng thêm thương cảm cho cô, nhưng khuyên bảo của Trình Gia Dũng quả thực là khiến gánh nặng trong lòng Tiêu Tiêu giảm nhẹ đi một chút.
Cô cảm kích mà nhìn Trình Gia Dũng một cái, nói: “Cảm ơn anh!”
Trình Gia Dũng khẽ cười, lắc đầu, nói: “Cha mẹ trên thế giới đều thương yêu con cái của mình, cha của cô cũng sẽ không vì chuyện này mà trách cứ cô đâu.
Huống hồ lúc đấy cô còn nhỏ, chuyện phải trái còn chưa hiểu rõ phân biệt.”
Tiêu Tiêu gật đầu, thân thể giống như cũng tràn đầy sức mạnh, cô tiếp tục kể chuyện của mấy người nhân chứng kia, “Trước nửa tháng cha tôi tự sát, có vài nhân chứng thấy cha tôi cùng một người đàn ông cãi nhau, sau đó bọn họ nghe thấy tiếng súng của cha tôi, mọi người phát hiện người đàn ông cãi nhau cùng cha tôi chết rồi.
Còn cha tôi thì không rõ tung tích, sau đó tôi nghe chú Chu kể, trước khi người đàn ông kia bị bắn chết, nội bộ công an đã nghi ngờ người của bọn họ cùng với nhóm tội phạm kia đã trong ngoài phối hợp.”
Một phần của ký ức này, Tiêu Tiêu dựa vào trí nhớ đã không nhớ nổi rồi, cô cần có sự trợ giúp của quyển sổ ghi chép, mới có thể đem đầu đuôi câu chuyện kể cặn kẽ cho Trình Gia Dũng nghe.
Trình Gia Dũng suy nghĩ một lúc, hai ngón tay luân phiên gõ mặt bàn, đột nhiên anh hỏi Tiêu Tiêu: “Chiếc súng bắn chết người đàn ông kia, có phải là súng cảnh sát của cha cô không?”
Tiêu Tiêu sửng sốt một lúc, tiếp tục lật quyển sổ ghi chép, lật liên tiếp mấy trang mới nói: “Tôi không có ghi chép, nhưng tôi nghĩ chắc là không phải đâu.
Nếu như súng cảnh sát của cha tôi bắn chết người, thì đội kiểm tra kỷ luật sẽ không được cử đến điều tra rồi, nên là phải trực tiếp bắt cha tôi.”
Trình Gia Dũng gật đầu, đồng tình với quan điểm của Tiêu Tiêu.
Anh nghĩ một lúc, tiếp tục hỏi: “Lúc xảy ra vụ án, bảy nhân chứng đó chú Tiêu có quen biết không? Hoặc là bọn họ có quen biết chú Tiêu không?”
Tiêu Tiêu tiếp tục lật xem sổ ghi chép, dáng vẻ cau mày chăm chú của cô, khiến Trình Gia Dũng rất lo lắng, xem ra trí nhớ của cô thật sự xuất hiện vấn đề rất lớn, chuyện đối với cô quan trọng như vậy, cô lại đều phải dựa vào ghi chép trong sổ ghi chép, trong đầu vậy mà một chút ký ức cũng không có.
Trình Gia Dũng thầm nghĩ trong lòng, mặc kệ như thế nào, nhất định không thể khiến cô làm chuyện thông linh gây tổn hại đến sức khỏe nữa!
Tiêu Tiêu lật xem quyển sổ ghi chép một lúc, cuối cùng tìm thấy đáp án câu hỏi của Trình Gia Dũng, cô hưng phấn mà trả lời: “Bảy nhân chứng đó, có lẽ là không quen biết cha tôi, bọn họ đều là người dân và người qua đường ở vùng lân cận nơi xảy ra vụ án với.”
Tiêu Tiêu đặt quyển sổ ghi chép lên bàn, đem tên và chức vụ nghề nghiệp lúc đó của bảy nhân chứng chỉ từng cái cho Trình Gia Dũng xem.
Trình Gia Dũng lấy bút và giấy, ghi lại tên và bối cảnh của bảy nhân chứng lại.
Trình Gia Dũng nghĩ, nếu muốn tìm hiểu sâu vào vụ án của cha Tiêu Tiêu năm đó, thì nhất định phải tìm lại bảy nhân chứng kia.
“Trình đội, đây là tư liệu và địa chỉ nơi ở hiện tại của người mà anh muốn tìm!”
Tiểu Chu lãng phí hơn một tuần, mới tìm được hết tư liệu của bảy người mà Trình Gia Dũng muốn tìm.
Có một người cả nhà đã chuyển đến tỉnh khác sinh sống, hầu như Tiểu Chu đã vận dụng hết tất cả mạng lưới quan hệ, mới đào được địa chỉ của người này.
Trình Gia Dũng nhìn tài liệu hoàn chỉnh của bảy người, cười giơ ngón tay cái với Tiểu Chu, “Tiểu Chu, cô thật sự không hổ là kho tài liệu của đội chúng ta.
Vất vả rồi, bữa nào mời cô ăn một bữa lớn để cảm ơn.”
Tiểu Chu đối với chuyện ăn một bữa lớn không hề hứng thú, ngược lại đối với bảy người trên tập tài liệu này rất có hứng thú.
Bảy người này vừa không phải kẻ tình nghi của vụ án hiện tại, cũng không có ghi chép phạm tội, Trình Gia Dũng tốn công tốn sức muốn biết hướng đi mới nhất của bọn họ, ngược lại khiến Tiểu Chu ngập tràn lòng hiếu kỳ.
Lòng hiếu kỳ của Tiểu Chu nổ tung, nhịn không được mà hỏi Trình Gia Dũng, “Trình đội, anh muốn biết địa chỉ của bảy người này để làm gì vậy?”
Trình Gia Dũng không muốn đem chuyện nhà của Tiêu Tiêu tiết lộ cho người khác quá nhiều, nhưng không nói cho Tiểu Chu, lại có chút giống như kẻ tình nghi lợi dụng người ta xong rồi qua cầu rút ván vậy, Trình Gia Cũng cười cười, bịa một lời nói dối, “Có một người bạn tìm người thân thất lạc, nhờ tôi tìm giúp!”
Tiểu Chu tách ngón tay ra đếm, ánh mắt trừng lớn như cái chuông đồng, “Bạn của anh có tận bảy người thân thất lạc, người thân cũng thật sự nhiều đấy!!!”
Trình Gia Dũng nhìn vẻ mặt hồ ly của Tiểu Chu, cười cười, không giải thích dư thừa nữa.
Trình Gia Dũng lật mở xem hồ sơ của nhân chứng đầu tiên, Thôi Nhiên, ông chủ cửa hàng tiện lợi, địa chỉ kinh doanh cửa hàng tiện lợi chính là ở đường đối diện nơi người đàn ông bị bắn chết.
Xem ra nhiều năm như vậy, ông ta vẫn ở chỗ đấy.
------oOo------.