Editor: Yeee
Beta: An Nhiên
“Em thấy thế nào?” Trình Gia Dũng và Tiêu Tiêu tìm một cái ghế dài không người ngồi, nói về ý kiến của nhau.
“Em cảm thấy Văn Hoành đang cố giấu giếm gì đó” Tiêu Tiêu nói: “Có lẽ bọn họ không nhìn thấy bố tôi nổ súng! Nhưng tôi không hiểu tại sao bọn họ phải nói dối? Không quen biết bố tôi, tại sao lại muốn đổ oan cho ông ấy?”
Trình Gia Dũng chuyển động tròn mắt một chút, nghĩ đến bộ dáng vâng vâng dạ dạ của Mã Hân với Văn Hoành, giống như hiểu ra điều gì.
“Em không cảm thấy Mã Hân là cấp trên của Văn Hoành, giống như rất nghe lời ông ta không?”
Tiêu Tiêu gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với quan điểm của Trình Gia Dũng.
“Em cảm thấy một người phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời một người đàn ông như vậy, khả năng lớn nhất là gì?”
Tiêu Tiêu ngừng một chút, suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Có thể là người phụ nữ này có nhược điểm gì nằm trong tay người đàn ông, hoặc là rất yêu người đàn ông này…”
Tiêu Tiêu nói đến đây thì ngừng, cũng dọa bản thân giật mình, ánh mắt cô phóng ra ánh sáng khác thường, nhìn Trình Gia Dũng hỏi: “Bọn họ mười mấy năm này vẫn luôn làm việc cùng nhau, ngay cả đi làm việc khác cũng nhảy đến một công ty, có thể là quan hệ người yêu không?”
Trình Gia Dũng từ trong túi quần áo lấy ra hồ sơ nhăn nheo của Văn Hoành với Mã Hân: “Mã Hân năm nay hơn bốn mươi, nhưng vẫn mãi chưa lập gia đình.
Văn Hoành 19 năm trước đã thành gia, quan hệ vợ chồng vẫn luôn ở trạng thái tiếp diễn, vợ chồng cùng nuôi một đứa con trai”.
“Nếu Văn Hoành đã kết hôn, vậy Mã Hân không thể là người yêu của ông ta” Cho rằng có phát hiện mới, lại vẫn là suy nghĩ viễn vông, Tiêu Tiêu rất thất vọng, ngay cả ánh sáng trong mắt cũng biến mất.
Trình Gia Dũng cười cười, cảm thán tư tưởng của Tiêu Tiêu thật đúng là đơn thuần.
Không phải mỗi người đều an phận thủ thường dựa theo quy tắc mà làm việc, luôn có những người nhịn không được khác người.
“Anh nghi ngờ giữa bọn họ tồn tại mối quan hệ ngoại tình!” Trình Gia Dũng nói thẳng ý kiến của bản thân.
“Không có khả năng đi?”
Tiêu Tiêu có chút giật mình, nhưng nghĩ lại thật là bản thân sơ sót.
Cô nghĩ đến Mã Hân biết rất rõ đồ dùng cá nhân của Văn Hoành để ở chỗ nào.
Còn có lúc Văn Hoành ra ngoài tìm bật lửa, ánh mắt Mã Hân nhìn theo ông ta, nhìn thế nào cũng cảm thấy ái muội, cũng không giống dáng vẻ giữa đồng nghiệp bình thường nên có.
Tiêu Tiêu tự hỏi trong chốc lát, vẫn là cảm thấy nói không không, cho dù Văn Hoành với Mã Hân thật sự có ngoại tình, vậy có quan hệ gì với bố cô Tiêu Viễn?
Bọn họ không có lý do hợp tác chỉ ra chỗ sai của bố cô?
Tiêu Tiêu nói ra nghi vấn của mình cho Trình Gia Dũng, Trình Gia Dũng chiếu theo kinh nghiệm phá án nhiều năm của mình phân tích, Văn Hoành với Mã Hân sở dĩ nói dối, là không tiện làm rõ dưới tình huống cách hiện trường xảy ra vụ án gần như vậy, tại sao bọn họ không nhìn thấy hung thủ?
Mã Hân nói lúc xảy ra vụ án, ngõ nhỏ rất tối, điện đường hầu như đều hư, dưới hoàn cảnh như vậy, rất thích hợp làm một số việc không nhìn được người.
Văn Hoành là người đã kết hôn, loại chuyện này bị vạch trần, thanh danh của gia đình ông ta với hai bên đều không dễ nghe.
Nói dối đối với giải quyết phiền toái của hai người bọn họ có trăm lợi không hại, huống chi nhân chứng còn lại cũng nói như vậy, bọn họ cũng không cần thiết nói cho cảnh sát chân tướng ngay lúc đó, tìm không vui cho bản thân.
Nghe xong phân tích của Trình Gia Dũng, Tiêu Tiêu cảm thấy bên người thổi đến từng trận gió lạnh thấu xương, từ đầu tới chân không chỗ nào không cảm thấy lạnh.
Nhân chứng này tiếp nhân chứng khác đều vì tư dục, bịa ra một sự thật không tồn tại.
Tất cả mũi nhọn đều chỉ hướng người, có miệng lại biện không rõ, không cửa giải oan.
Tiêu Tiêu chỉ tưởng tượng một chút cũng cảm thấy tình cảnh khó tiếp nhận như vậy, không biết bố cô Tiêu Viễn rốt cuộc thừa nhận áp lực và khuất nhục bao lớn.
Trình Gia Dũng thấy Tiêu Tiêu trầm mặc, biết cô lại có tâm sự chìm vào đáy lòng.
Cô luôn là như vậy, tâm sự gì cũng nhịn không nói, dường như sợ mang lại phiền toái cho người khác.
Trình Gia Dũng rất đau lòng Tiêu Tiêu chuyện gì cũng tự mình gánh chịu, anh rất muốn chia sẻ với cô.
Nhưng giao lưu như thế nào mới tốt, chuyện này lại miễn cưỡng không được.
Trình Gia Dũng biết hiện tại việc duy nhất anh có thể làm là bắt được người hãm hại Tiêu Viễn.
Sớm ngày trả cho bố Tiêu Tiêu một sự trong sạch.
Thừa dịp trước khi tan làm, Trình Gia Dũng đưa Tiêu Tiêu trở về đơn vị.
Nắm trong tay danh sách ba người nhân chứng cuối cùng còn lưu lại.
Trình Gia Dũng lại lần nữa lâm vào mê man.
Trình Gia Dũng nghĩ nếu Chu Vũ cố ý che giấu một số việc với bọn họ, không bằng lại tìm ông ấy nói chuyện.
Trình Gia Dũng không có tìm Tiêu Tiêu thương lượng, trực tiếp gọi điện thoại cho Chu Vũ.
Trình Gia Dũng gọi cho Chu Vũ mấy lần, đối phương vẫn luôn không nghe.
Trình Gia Dũng quyết định đến dưới lầu sở giám định chờ ông ấy tan làm.
Thời gian tan tầm đã sớm qua, nhân viên công tác của sở giám định lục tục đi ra tòa nhà làm việc, từ tiếng người ồn ào đến tốp năm tốp ba, Trình Gia Dũng từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy hình bóng của Chu Vũ xuất hiện.
Trình Gia Dũng nhìn thấy Tiêu Tiêu đã rời đi, anh đi qua chào hỏi với bảo vệ, trực tiếp lên lầu đi tìm.
Đến nơi tầng làm việc của Chu Vũ, người đã rời đi tương đối, hành lang trống rỗng, tiếng bước chân thịch thịch của Trình Gia Dũng có vẻ càng thêm rõ ràng.
Trình Gia Dũng thả chậm bước chân, lén lút di chuyển đến phòng làm việc của Chu Vũ, còn chưa đến của phòng làm việc của ông ấy, Trình Gia Dũng mơ hồ nghe thấy hai người đang nói chuyện, tiếng người nói chuyện ép tới rất thấp, không nghe rõ nói cái gì.
Trình Gia Dũng đề cao cảnh giác, lại lần nữa thả nhẹ bước chân, rón ra rón rén di chuyển về phía cửa.
Phòng làm việc độc lập của Chu Vũ kéo lên cửa chớp, Trình Gia Dũng nhìn không được người bên trong, nhưng nghe tiếng một người nói chuyện trong đó là Chu Vũ.
Tiếng một người nói chuyện khác rất trầm thấp, hơi có chút khàn khàn, giống như một người già có tuổi.
Trình Gia Dũng ngồi xổm dưới đất, tìm được một chỗ hở trên cửa chớp, lén lút nhìn vào bên trong, quả nhiên không có đoán sai, Chu Vũ đích xác ở trong phòng nói chuyện với một người đàn ông.
Hai người họ đối diện với phương hướng quan sát của Trình Gia Dũng, anh rất dễ dàng nhìn được diện mạo của hai người, tuổi tác của người nói chuyện với Chu Vũ khoảng có hơn 60, người cực kỳ gầy yếu, lưng còng, mắt lồi ra ngoài, mặt lõm xuống, xanh xao vàng vọt, thoạt nhìn như người xin ăn già không đủ no.
Trình Gia Dũng dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe, muốn nghe rõ ràng nội dung nói chuyện của hai người, không biết là văn phòng của Chu Vũ cách âm quá tốt, hay là hai người đem âm lượng nói chuyện phóng tới rất thấp, Trình Gia Dũng chỉ nghe được tiếng vang loáng thoáng truyền ra, lại trước sau cũng không rõ hai người nói cái gì.
Trình Gia Dũng bảo trì một tư thế ngồi xổm rất lâu, chân cẳng cũng bắt đầu tê rần, hai người trong văn phòng còn nói đến “lửa nóng”, không hề có dấu hiệu tan cuộc.
Trình Gia Dũng sợ lát nữa có nhân viên công tác trở lại, nhìn thấy anh người này lấm la lấm lét bám góc tường nghe lén chủ nhiệm bọn họ nói chuyện, không biết phải làm cảm tưởng gì?
Sơ dẫn tới phiền toái không cần thiết, Trình Gia Dũng lén lút rời đi trước, trở về trong xe cực khổ chờ đợi.
Trình Gia Dũng ở trong xe lại đợi hơn một tiếng, thẳng đến khi bạn gọi điện tìm anh, Trình Gia Dũng cũng không đợi được Chu Vũ xuất hiện.
Trong đội thanh nhàn hơn một tháng, vẫn luôn không có án tử gì lớn, buổi sáng vừa mới đi làm, liền nhận được điện thoại của Tiểu Vương phòng báo án, khu vực thuộc quyền của bọn họ có người báo cảnh sát, một người đàn ông bị mưu sát, chết ở chung cư nhà mình.
Trình Gia Dũng lập tức dẫn các đội viên hành động, các cảnh sát nhân dân đầu tiên nhận được báo án đã phong tỏa hiện trường.
giúp đỡ kéo xong dây cảnh báo.
Địa điểm xảy ra sự việc là một tiểu khu cũ, hàng xóm láng giềng ở bên nhau mấy chục năm, giữa hàng xóm việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi, giữa hai bên đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Đột nhiên xuất hiện án mạng chuyện lớn như vậy, mỗi nhà mỗi hộ đều cử “đại biểu” vây cửa nhà người bị hại đến mức nước chảy không thông.
Trình Gia Dũng với các đồng đội “trèo đèo lội suối” thật không dễ dàng gì mới chen đến cửa nhà người xảy ra chuyện, vài đồng nghiệp tiến vào kiểm tra hiện trường xảy ra vụ án trước, Trình Gia Dũng ở lại hỏi cảnh sát nhân dân đầu tiên tới canh giữ ở cửa.
“Vất vả rồi! Tình huống bên trong thế nào?” Trình Gia Dũng khách khí nói tiếng cảm ơn với đồng liêu.
Tuy rằng đều là cảnh sát, nhưng phương hướng công tác của mọi người không giống nhau.
Cảnh sát nhân dân đầu tiên tới hiện trường xảy ra vụ án là một người trẻ tuổi, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy thi thể, cậu ấy bị dọa không nhẹ, tới khi Trình Gia Dũng hỏi chuyện vẫn là sắc mặt trắng bệch, lúc trả lời vấn đề giọng run run rẩy rẩy.
“Tôi…đồn công an của chúng tôi chính là ở đối diện tòa tiểu khu này, hôm nay tôi vừa mới đi làm, một ông lão hoang mang hoảng loạn chạy vào, ông ấy nghe thấy trong nhà hàng xóm đối diện truyền đến tiếng súng.
Sự việc khẩn cấp, tôi với ông lão lập tức chạy tới nhà hàng xóm, gõ cửa rất lâu cũng không ai mở, tôi tìm người giúp phá khóa cửa, vừa vào cửa liền nhìn thấy…người đàn ông đó quỳ rạp trên mặt đất, phía sau lưng đều là máu, tôi thử hơi thở, không…không có hô hấp, tôi lập tức gọi đồng nghiệp thông báo cho các anh, cũng phong tỏa hiện trường”.
Cảnh sát nhân dân nhỏ nơm nớp lo sợ cuối cùng cũng đem sự tình khai báo rõ ràng, Trình Gia Dũng phát hiện sắc mặt của cậu ấy còn muốn tái hơn cả lúc mới gặp, anh vỗ vỗ bả vai cảnh sát nhân dân nhỏ, nói: “Làm tốt lắm, cậu giúp chúng tôi rất nhiều!”
Cảnh sát nhân dân nhỏ được khen đến đỏ mặt, ngượng ngùng xoa xoa cổ mình, ngẩng đầu chỉ chỉ một ông lão đứng trong đám người vây xem: “Chính là ông lão này báo án”.
Trình Gia Dũng nhìn theo phương hướng ngón tay của cảnh sát nhân dân, một người đàn ông khoảng hơn 60 tuổi đứng ở giữa đám người, đột nhiên bị đoàn người vây xem, vẻ mặt lúng túng.
Ông ấy nhìn Trình Gia Dũng mấy lần, sau đó lại cúi thấp đầu.
Trình Gia Dũng kéo ông lão đến chỗ ít người nói chuyện, rời khỏi cái nhìn chăm chăm của đoàn người, ông lão thả lỏng rất nhiều, ông ấy giũ giũ áo mình, ngón cái với ngón trỏ chống cằm, một bộ dáng thần thám muốn phá đại án tử.
“Tôi với lão Triệu là bạn đánh cờ, mỗi ngày ăn xong bữa sáng tôi đều sẽ qua nhà ông ấy đánh vài ván cờ.
Hôm nay tôi vừa ăn xong, còn chưa ra ngoài, liền nghe thấy nhà lão Triệu truyền đến hai tiếng súng, tôi phát giác ra không thích hợp, liền đi đồn công an dưới lầu báo nguy”.
“Ông làm sao xác định nghe được là hai tiếng súng?”
Ông lão cười hắc hắc, tự tin mà trả lời: “Tôi thường xuyên xem phim bắn nhau và ảnh chiến tranh, tiếng súng còn có thể nghe sai à”.
Trình Gia Dũng xấu hổ cười một chút, tiếp tục hỏi: “Ông, trong nhà người bị hại còn có người nào không? Ông ấy sống cùng với ai?”
“Lão Triệu à, là một người độc thân, vợ mất nhiều năm rồi, không trai không gái, sống một mình”.
“Trước khi xảy ra chuyện, ông có nghe thấy cách vách có tiếng gì khả nghi không? Ví dụ như tiếng cãi nhau hoặc đánh nhau?”
“Không có, rất an tĩnh, lão Triệu bình thường thích mở TV rất to tiếng, sáng hôm nay ngay cả TVcũng chưa có tiếng”.
Trình Gia Dũng gật gật đầu, bảo Tiểu Chu làm một phần ghi chép kỹ càng tỉ mỉ cho ông lão.
Pháp y với tổ kiểm định đều chưa tới, Trình Gia Dũng cẩn thận từng tí mà lách vào trong nhà người bị hại, muốn đi nhìn thi thể.
Thi thể là nằm bò, mặt nghiêng về một phía.
Trình Gia Dũng ngồi xổm xuống, vừa liếc nhìn thi thể, cả người đều ngây ngẩn, người này anh từng gặp qua, chính là người hôm qua nói chuyện với Chu Vũ trong văn phòng.
- -----oOo------.