Editor: fünf
Beta: Mỡ Mỡ
Sự ghé thăm đột ngột của vị khách xa lạ khiến sắc mặt Vương Phương thay đổi rất lớn, hai tay gắt gao nắm lại, bày tư thế như thể sắp chiến đấu với cường địch.
Chồng của Vương Phương ngây ngốc đứng đó, quan sát hai người đang đưa mắt nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện, ông ấy không nhịn được mà hỏi trước: “Bà nó, bà biết chàng trai trẻ này sao?”
“Không biết!” Vương Phương lắc đầu, rồi lại gật đầu, trong nháy mắt vẻ mặt biến đổi từ thù địch sang hòa nhã, nặn một nụ cười giả tạo với chồng mình, nói: “Có quen biết, là cậu thanh niên ở nhà máy, đến gặp tôi.”
Chồng Vương Phương rất hiếu khách, vừa nghe nói là đồng nghiệp trong nhà máy của vợ thì cảnh giác trong lòng cũng buông xuống, vội vàng mở rộng cửa mời Trình Gia Dũng vào trong ngồi.
“Ông nó, tiểu Trình tìm tôi có chút việc, chúng tôi ra ngoài nói chuyện!”
Chưa kịp mời Trình Gia Dũng vào nhà, đã bị Vương Phương ngăn lại.
Bà ấy cởi tạp dề trên người ra, thuận tay ném xuống đất, áo khoác cũng không kịp choàng vào, đã đẩy Trình Gia Dũng, chuẩn bị xuống lầu.
Sự khác lạ của Vương Phương khiến ông nhà dấy lên lòng nghi ngờ, muốn đuổi theo xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Đáng tiếc sau nhiều năm di chứng tai biến mạch máu não và bệnh liệt nửa người khiến việc đi lại trở nên khó khăn, nỗi kích động muốn đuổi theo cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Chồng của Vương Phương nhìn dáng vẻ hốt hoảng lo sợ của vợ, như quả bóng da xì hơi, tựa đầu vào khung cửa cảm thán một mình: “Rốt cuộc không giữ được trái tim bà ấy.”
Nhà Vương Phương ở tầng sáu, Trình Gia Dũng cảm thấy như có quả tên lửa được lắp đặt sau lưng mình, bị Vương Phương phóng thẳng xuống tầng một.
Sau khi đến sân nhỏ của tiểu khu, Vương Phương kéo tay áo Trình Gia Dũng, nài ép lôi kéo anh đến một nơi mà từ cửa sổ nhà họ không thể nhìn thấy được.
Vừa đến “khu vực an toàn”, Vương Phương lập tức lên tiếng trước, nói lý lẽ phải nói thật to, bà ấy trừng mắt, rướn cổ, giống như một con gà trống lớn sắp sửa bước vào cuộc chiến, lớn tiếng chất vấn: “Làm sao cậu tìm được nhà tôi? Tôi nói rồi cái chết của Triệu Chấn Hoa không liên quan đến tôi.”
Vương Phương muốn dùng giọng nói để áp chế Trình Gia Dũng, nhưng anh là cảnh sát đã nhiều năm, “yêu ma quỷ quái” gì chưa từng thấy, còn có thể bị tiếng gầm của một bà già dọa sợ.
Trên mặt Trình Gia Dũng vẫn giữ nụ cười, không nhanh không chậm từng câu từng chữ giải thích với Vương Phương: “Dì Vương, hôm nay tôi tìm dì là có chuyện khác.”
Vương Phương kìm nén đến khuôn mặt đỏ bừng, hận không thể hất một chậu nước bẩn, lập tức đuổi Trình Gia Dũng đi.
Bà ấy tức giận trợn mắt nhìn Trình Gia Dũng, “Tôi là công dân tuân thủ pháp luật, chưa bao giờ làm chuyện gì đáng xấu hổ để cảnh sát phải tìm.
Tôi lại không đắc tội cậu, cậu dựa vào cái gì mà bắt giữ tôi? Có phải bắt không được kẻ tình nghi, liền tùy tiện tìm một người thay thế?”
Trình Gia Dũng không bị kích động bởi “oan uổng” của Vương Phương, thái độ thân thiện mỉm cười.
Nụ cười của anh khiến trong lòng Vương Phương càng không hiểu nổi, tựa như bím tóc đã nằm trong tay người ta, sớm muộn gì cũng không thoát được.
Thấy Trình Gia Dũng không nói lời nào, Vương Phương lại cao giọng, lần này giống như đã lắp một cái loa phóng thanh, ước gì có thể khiến cả tiểu khu nghe thấy: “Tôi còn cả đống công việc nhà chưa làm, không rảnh nói chuyện phiếm, tôi đi đây.”
“Dì đổi tên từ khi nào, Vương Ngọc Cầm?”
Theo nguyên tắc nói ít sai ít, lòng bàn chân Vương Phương như bôi dầu chuẩn bị chuồn đi, nhưng bị lời nói của Trình Gia Dũng đóng đinh trên mặt đất, một bước cũng không di chuyển nổi.
Vương Phương quay mặt lại nhìn chằm chằm Trình Gia Dũng, sắc mặt bà ấy chuyển từ đỏ thành trắng, khóe miệng có chút run, sự tự tin trong lời nói rõ ràng không còn như trước, bà ấy run rẩy hỏi: “Làm sao cậu biết tên trước kia của tôi?”
Nhưng không quá hai giây, Vương Phương lại cảm thấy bản thân khẩn trương đến nực cười, đối diện với bà ấy là một cảnh sát, lý lịch của bà ấy không phải muốn điều tra là được?
Sau khi nhận ra, Vương Phương lập tức điều chỉnh tâm trạng, lại tiến vào trạng thái “chiến đấu”, bày ra dáng vẻ một bà già không sợ trời không sợ đất, tiếp tục lớn tiếng chất vấn Trình Gia Dũng: “Cậu dựa vào cái gì mà điều tra tôi, tôi không phạm pháp.
Cậu thấy tôi lớn tuổi nên bắt nạt gì tôi cũng không hiểu phải không? Tôi nói cho cậu biết cảnh sát nhỏ, tôi hiểu biết luật pháp, bây giờ cậu xem như là đang quấy rối đến cuộc sống của tôi, tôi đi báo cáo cậu lạm dụng chức vụ.
Nói cho rõ ràng với các vị lãnh đạo, các cậu bắt nạt dân chúng bọn tôi như thế nào.”
Trình Gia Dũng cuối cùng không cười nữa, anh hoàn toàn cạn lời.
Anh và Vương Phương gặp mặt nói chuyện rất ngắn chưa đầy năm phút, Vương Phương không hỏi lý do, không phân tốt xấu mà tràn đầy “ác ý”đối với việc anh ghé thăm.
Trình Gia Dũng tổng cộng chưa nói đến ba câu, đã bị đội lên mấy chiếc mũ.
Xem ra lão bà trước mặt này cũng tính là ngoan cố, lòng đầy đùa cợt, nếu không nói cho rõ ràng, căn bản là đang lãng phí thời gian của bản thân.
“Dì Vương!” Trình Gia Dũng vẫn kính trọng mà xưng hô với Vương Phương: “Hôm nay tôi đến tìm dì không phải vì vụ án của Triệu Chấn Hoa.
Mười lăm năm trước dì đứng ra làm nhân chứng cho một vụ bắn nhau trong ngõ hẻm, dì vẫn còn nhớ chứ?”
Vương Phương chớp đôi mắt có chút vàng, há to miệng, nửa ngày mới hỏi: “Mười lăm năm trước?”
“Đúng, vụ án dì đã làm chứng tại tòa mười lăm năm trước.”
Vương Phương lại đảo mắt, liếc nhìn Trình Gia Dũng mấy lần, mắt cũng không nhìn anh, tựa như đang lẩm bẩm: “Chả trách biết tên trước đây của tôi, tôi đổi gần mười năm rồi.
Tên cũ không hay, quê mùa, xui xẻo.
Tôi thích cái tên bây giờ, sau này cậu đừng nhắc đến tên tên trước đây của tôi nữa, bản thân tôi cũng không muốn nghe.”
Vương Phương nói lan man cả nửa ngày, cũng không nói về chuyện vụ án mười lăm năm trước, Trình Gia Dũng kéo chủ đề về mấy lần, lại bị mấy câu của Vương Phương làm cho lạc đề.
“Vương Phương, mười lăm năm trước dì tận mắt chứng kiến người cảnh sát đó nổ súng?”
Trình Gia Dũng nghiêm nghị lôi chủ đề về lần nữa, anh cảm thấy Vương Phương cố ý làm vậy, giả vờ ngây ngốc.
Trình Gia Dũng đột nhiên lớn tiếng, dọa Vương Phương khẽ run, bà ấy vỗ ngực cậy già lên mặt: “Cậu lớn tiếng như vậy làm gì? Tôi có bệnh tim, phát bệnh ai chịu trách nhiệm? Chuyện nhiều năm như thế, tôi đã quên từ lâu rồi.”
“Dì đây là không muốn nhớ? Hay thật sự không nhớ? Nếu dì quên, tôi có thể làm phiền chồng dì giúp dì nhớ lại?”
Trình Gia Dũng không muốn lãng phí thời gian ở chỗ Vương Phương, anh biết chồng của Vương Phương là điểm yếu của bà ấy, dường như có rất nhiều bí mật bà ấy không muốn để chồng mình biết.
“Chuyện này, tôi nghĩ một chút! Cũng không phải hoàn toàn không nhớ!”
Cách chuyển sang chồng Vương Phương của Trình Gia Dũng thật sự có hiệu quả, thái độ bà ấy dịu xuống không ít, cuối cùng nghiêm túc trả lời vấn đề.
“Tôi nhớ, khi đó tôi đang ở đầu ngõ, nhìn thấy một bóng đen từ trong chạy ra ngoài, có lẽ chính là cảnh sát đó.”
“Dì chắc chắn?”
Vương Phương thở dài, sốt ruột mà vò đầu bứt tóc nói: “Người cảnh sát đó không phải tự sát ư! Không phải ông ta, vì cái gì mà ông ta muốn tự sát? Thẩm phán đều đã kết án, chuyện cũ rích nhạt nhẽo các người lật lại làm gì?’
Trình Gia Dũng dừng lại một chút, nuốt xuống những lời định hỏi.
Vương Phương là con cáo già, muốn từ miệng bà ấy lấy chút tin tức hữu ích, tương đối khó khăn.
Đường chính đi không được, chỉ có thể đi đường vòng cứu nước.
Trình Gia Dũng đổi một cách hỏi khác: “Dì Vương, câu hỏi cuối cùng, dì còn nhớ dáng vẻ bóng đen năm đó cụ thể trông như thế nào không? Có phải cao to, dáng người cường tráng, chạy rất nhanh không?”
Vương Phương lại đảo mắt, sau đó gật đầu như gà mổ thóc, tán thành tới tấp lời nói của Trình Gia Dũng: “Đúng đúng đúng đúng, người đàn ông đó dáng dấp cao, cường tráng, chạy nhanh như gió.”
Trình Gia Dũng cảm ơn sự phối hợp của Vương Phương, sau đó để bà ấy về nhà.
Nhìn bóng lưng Vương Phương dần dần đi xa cho đến khi mơ hồ, trong lòng Trình Gia Dũng càng ngày càng rõ ràng, Vương Phương đang nói dối!
- -----oOo------.