Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi


Editor: Anne
Beta: An Nhiên
“Anh Dũng, anh nghĩ thế nào?”
Lúc họ rời khỏi bệnh viện đã là buổi trưa, Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng tình cờ tìm thấy một quán mì, dự tính ăn no trước khi quay lại cục cảnh sát.

Dọc theo đường đi, Trương Mộ Đồng khóe miệng cũng không nhàn rỗi, hiếm thấy cậu chủ động tham gia thảo luận vụ án như vậy.

Nhưng lần này, Trình Gia Dũng lại im lặng.

Trình Gia Dũng đang đắm chìm trong ký ức cuộc trò chuyện với bác sĩ Trần.

Từng câu nói, từng hành động và biểu cảm của bác sĩ Trần đều có thể khắc sâu trong tâm trí của Trình Gia Dũng, nhưng tiếc rằng liên kết thật lâu, xâu chuỗi trước sau nhưng anh ấy không thể tìm thấy bất cứ điều gì hữu ích.

Trong vô thức, Trình Gia Dũng múc mấy thìa sốt nóng bỏ vào mì bò, lắc đầu, thành thật nói: “Tôi nghĩ có gì đó không đúng, nhưng tôi không có manh mối.”
Trương Mộ Đồng vô cùng ngạc nhiên và nhún vai một cách phóng đại, từ khi đi theo Trình Gia Dũng đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy anh ta thiếu tự tin như vậy.

“Điều gì đã xảy ra với thám tử nóng tính của chúng ta? Quá rõ ràng, tôi có thể phân tích được.Trưởng khoa Trần, một người đàn ông đã có gia đình, đang vụng trộm bên ngoài, nhưng vợ anh ta đã tìm ra manh mối.

Anh ta sợ điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp và gia đình của mình nên anh ta tàn nhẫn gi3t ch3t y tá Vương Tiểu Thì.


Khi Trương Mộ Đồng phân tích, cậu ấy đã sử dụng một số chai gia vị để tượng trưng cho các nhân vật và sắp xếp chúng trên bàn giống như mô phỏng lại sự việc.

“Còn Châu Tiêu thì sao? Nếu bác sĩ Trần là kẻ giết người, làm sao anh ta và Châu Tiêu quen biết nhau? Tại sao anh ta lại giết cô ấy?”, Trình Gia Dũng đưa ra nghi ngờ của mình.

“Có lẽ cũng là tình nhân!”
Trình Gia Dũng cười khổ, “Chúng tôi đã kiểm tra các mối quan hệ của Châu Tiêu, và không có ai làm bác sĩ.

Cậu thậm chí còn không kiểm tra lý lịch của bạn học của cô ấy ở trường tiểu học và trung học sao?”
Trương Mộ Đồng bĩu môi, đột nhiên một suy nghĩ xuất hiện, đập vào mặt bàn.

“Anh Dũng, em thắc mắc không biết Châu Tiêu chết như thế nào?”
“Chết như thế nào?”
Trình Gia Dũng nghiêng người về phía trước, vươn vai, háo hức muốn nghe câu trả lời.

Trình Gia Dũng tự nghĩ hôm nay Trương Mộ Đồng thực sự hữu ích, đột nhiên cậu thừa hưởng bộ não thám tử của cha mình, Phó giám đốc Trương.

“Có thể đó chỉ là một sự trùng hợp.

Hai nạn nhân hoàn toàn không phải do cùng một kẻ sát nhân thực hiện.

Cuộc điều tra của chúng ta đã đi sai hướng.

Chúng ta buộc phải điều chỉnh các quy tắc cho chính mình.”
“Không thể nào?”
Trình Gia Dũng lắc đầu, thất vọng dựa vào lưng ghế, vô tình húp hai thìa nước sốt nóng hổi, ”Kẻ sát nhân rất khoa trương để chứng minh cho chúng ta thấy, cách thức giết người và cây thánh giá tượng trưng có ý nghĩa rõ ràng, sợ rằng chúng ta không biết đó là một.”
“Có lẽ là bắt chước nó? Ai đó đã bắt chước cách giết người của kẻ sát nhân, khiến chúng ta hiểu lầm rằng việc đó là do một người thực hiện.”
“Y tá Vương chết công khai trong bệnh viện.

Quả thực có nhiều người đã nhìn thấy.

Có thể làm theo.

Nhưng, bác sĩ pháp y đã kết luận rằng Châu Tiêu chết trước Vương Tiểu Thì.”
“Châu Tiêu chết tại nhà trong một căn phòng tương đối khép kín.

Đáng lẽ không ai có thể nhìn thấy cô ấy sau cái chết của cô ấy ngoại trừ kẻ sát nhân.

Sau khi báo chí đưa tin, Vương Tiểu Thì đã bị giết.”
“Người bắt chước không thể có cơ hội được nhìn thấy cách phạm tội của kẻ sát nhân, thời gian không trùng khớp.

Vậy thì, ngoại trừ kẻ sát nhân, còn có ai có thể bắt chước? Hơn nữa, cho dù là bắt chước.., nó không thể giống hệt 100% và không thể tìm ra nguyên nhân cái chết của Châu Tiêu và Vương Tiểu Thì được.”
“Một bác sĩ pháp y đã phân tích rằng lực và góc của con dao đâm vào ngực Vương Tiểu Thì và Châu Tiêu về cơ bản là giống nhau.

Xác suất kẻ sát nhân là một người có thể lên tới 90%.”
Phân tích của Trình Gia Dũng là có bằng chứng rõ ràng, không có phỏng đoán tình tiết, điều này là hoàn hảo.

Trương Mộ Đồng mở miệng nhưng không nói nên lời.

Thật khó có hứng thú để quan tâm đến việc phân tích vụ án, nhưng nó lại đầy sơ hở và không có logic.

Trương Mộ Đồng quá lười phân tích tiếp, vì vậy anh ân cần thêm một thìa tương ớt vào mì của Trình Gia Dũng, đổi chủ đề và nói: “Bụng đói là đầu không được linh hoạt đâu.

Anh Dũng, ăn trước đi.”
Trình Gia Dũng không thèm nhìn mà đưa thẳng gắp mì đã được trộn sẵn vào miệng, trong tích tắc, vị cay xộc thẳng vào khoang mũi, anh không chịu được nữa mà ho dữ dội.

Nước mắt và nước mũi đều ứa ra.

Trình Gia Dũng bình thường cũng hay ăn đồ cay, nhưng gắp mì này thật quá k1ch thích khiến lưỡi anh mất cảm giác ngay lập tức, anh cầm lấy ly nước trên bàn uống một hơi cạn sạch, lưỡi và môi lại bắt đầu nóng và đau.

Trương Mộ Đồng thấy Trình Gia Dũng không nói nên lời bộ dạng chật vật, thế nhưng anh còn cười rất vui vẻ.

Tiểu tử này, xem ra rất vui vẻ!
Cuối cùng, vị cay cũng dịu đi một chút, Trình Gia Dũng cũng có thể nói được, vỗ nhẹ vào sau đầu Trương Mộ Đồng nói: “Thằng nhóc thối, cậu đang cười nhạo anh trai mình sao?”
“Không phải đâu!” Trương Mộ Đồng giải thích, “Anh Dũng, anh không nghĩ rằng anh bị cay như vậy là chuyện tốt sao?”
“Chuyện tốt?”
Trình Gia Dũng vươn chiếc lưỡi nóng bỏng của mình ra, một chút cũng không phát âm được, lại biến thành một cái lưỡi lớn.

“Thám tử nóng nảy, anh phải đủ cay.

Đó là một dấu hiệu tốt.

Em linh cảm rằng anh sẽ phá được vụ án này, Anh Dũng.”
“Bớt xàm!”
……
Trình Gia Dũng không biết trong cửa hàng có loại tương ớt đặc biệt nào, nhưng anh chỉ cần uống một ngụm lớn đã có sức chịu đựng lớn như vậy.

Sau thời gian dài như vậy, môi anh vẫn còn rất đỏ.

Vừa trở lại cục cảnh sát, anh được đồng nghiệp cho biết “oan gia” nhà đối diện đến tìm.

“Tìm tôi?”
Trình Gia Dũng đã bị Tiêu Tiêu lừa vài lần, nên bây giờ anh có phản xạ tự nhiên, nhìn thấy cô ấy chắc hẳn là có chuyện không tốt.

Tiêu Tiêu đang cúi đầu đọc sách, khi ngẩng đầu lên thì thấy khuôn miệng sưng đỏ của Trình Gia Dũng, cô không quan tâm đến hình tượng của anh trước mặt các anh em, trực tiếp hỏi một câu: “Anh tô son sao? “
Tiêu Tiêu không nói thì vẫn chưa có ai chú ý, với lời nhắc nhở của cô ấy, tất cả mọi người có mặt đều đồng loạt nhìn Trình Gia Dũng.

“Đôi môi đỏ rực” của anh ấy quả thực có vẻ như đang trang điểm.

Đồng nghiệp quan tâm đến sắc mặt của trung đội trưởng Trình Gia Dũng, dù sao hắn cũng là tiểu đội trưởng, mọi người đều cố nhịn, không ai dám cười ra tiếng.

Vương Vũ, một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát, không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.

Tiếng cười của Vương Vũ đột nhiên khiến tất cả các đồng nghiệp khác trong văn phòng phá vỡ phòng ngự, không giữ được nữa và tất cả đều cười lớn.

Trình Gia Dũng giờ đây không chỉ có đôi môi “đỏ bừng bừng” mà ngay cả khuôn mặt cũng giống quả cà chua chín.

Những người khác đều cười vui vẻ, Tiêu Tiêu lại như một khúc gỗ, vô cảm nhìn Trình Gia Dũng, không khỏi nhếch khóe miệng.

Cô càng như vậy thì Trình Gia Dũng càng nghi ngờ, “người hàng xóm đáng trách” này cố tình đem đến phiền phức làm anh lúng túng và thêm khó xử sao?
Trình Gia Dũng hắng giọng, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Tiêu rồi hỏi: “Cô tìm tôi làm gì?”
“Tôi biết vì sao Vương Tiểu Thì và Châu Tiêu lại chết!”
Giọng của Tiêu Tiêu rất thấp, nhưng cho dù là nhỏ, mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Mọi người ngừng cười, cả phòng làm việc lập tức im lặng.

Mọi người lại hướng mắt về Tiêu Tiêu, chờ đợi những gì cố định nói tiếp theo.

Tiêu Tiêu xoay người lấy ra lọ nước hoa tìm được từ trong nhà Vương Tiểu Thì, đưa cho Trình Gia Dũng, hỏi: “Anh còn nhớ không?”
Trình Gia Dũng chỉ nhìn lướt qua, sau đó gật đầu đáp: “Đương nhiên là tôi nhớ bằng chứng mà chúng tôi mang về khi khám xét nhà của Vương Tiểu Thì.”
“Cả hai nạn nhân đều tìm thấy cùng một loại nước hoa trong nhà của họ.

Họ không biết nhau và không có bạn chung.

Nước hoa là điểm chung duy nhất của họ”.

“Đợi đã?!”
Trình Gia Dũng nhanh chóng nhớ lại những gì anh thấy ở nhà Châu Tiêu.

Châu Tiêu là một nhà nghiên cứu phát triển nước hoa, ở nhà có rất nhiều loại nước hoa lớn nhỏ, khoảng hai ba trăm chai.

Nhưng trong trí nhớ của Trình Gia Dũng, hoàn toàn không có chai nào giống của Vương Tiểu Thì.

“Không!” Trình Gia Dũng nhanh chóng bác bỏ suy luận của Tiêu Tiêu, “Tôi nhớ rằng trong nhà của Châu Tiêu không có cái chai nào như vậy”.

Tiểu Châu, một nhân viên thông tin đang ngồi bên cạnh Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng nhắc nhở và nói nhỏ vào tai cô: “Đội trưởng của chúng tôi có trí nhớ rất tốt, anh ấy nói không thấy qua chai nước hoa đó, hẳn chính là không có.


Tiêu Tiêu vẻ mặt bình tĩnh, từ trong túi lấy ra một chai khác, đưa cho Trình Gia Dũng, nói: “Đây là bằng chứng tôi đã mang về mẫu vật ở nhà Châu Tiêu, tuy rằng hộp đựng khác nhau, nhưng tôi đã thử nghiệm rồi, các thành phần là giống nhau, và hương thơm bên trong cũng vậy.


Trình Gia Dũng lắc hai chai có thể thấy là không giống nhau chút nào, nhưng so sánh về màu sắc và mùi thì chúng hoàn toàn giống nhau.

Trình Gia Dũng kinh ngạc nhìn Tiêu Tiêu, đôi mắt đen láy trợn tròn, anh không ngờ rằng Tiêu Tiêu thực sự đã làm một phép thử so sánh 200 đến 300 chai nước hoa ở nhà Châu Tiêu.

Đây là một dự án lớn, sẽ mất ít nhất một tuần để hoàn thành tất cả các bài kiểm tra mà không cần ngủ.

Trình Gia Dũng có chút khâm phục sự kiên trì của Tiêu Tiêu, nhưng anh không ngờ rằng cô gái trông có vẻ đần độn, không quan tâm đến bất cứ việc gì mà lại có thể làm việc nghiêm túc như vậy.

“Cô, thử từng chai một?”
Trình Gia Dũng cảm thấy xấu hổ vì sự kiên trì và bền bỉ của Tiêu Tiêu.

“Không, tôi chỉ vừa mới thử nghiệm hai chai này.”
“Hai chai?”
Trình Gia Dũng cười khẩy, vừa định lấy Tiêu Tiêu làm tấm gương mà chăm chỉ học tập thì câu này đã phá vỡ suy nghĩ của anh.

Da bò sắp thổi lên trời!
Đây là loại may mắn gì? Vận khí tốt đến thế nào?
Giữa nhiều chai nước hoa như vậy, cô chỉ cần chọn đại một chai là có thể tìm thấy chính xác chai giống như chai ở nhà Vương Tiểu Thì?
Trình Gia Dũng ngượng ngùng mà cười cười, nói: “Thật tiếc khi trở thành một kỹ thuật viên phòng thí nghiệm của cục điều tra với một đôi tay ‘ma thuật’ như vậy?!!”
“Tin hay không thì tùy.”
Tiêu Tiêu cũng lười giải thích mà có giải thích thì đối phương cũng không tin, cô đặt biên bản giám định lên bàn của Trình Gia Dũng, nhẹ giọng đáp: “Chúng tôi đã làm xong nhiệm vụ của mình, có thể bắt được kẻ sát nhân không?”
Trước khi rời khỏi văn phòng, Tiêu Tiêu nhìn lại Trình Gia Dũng đang tập trung đọc bản báo cáo, luận về kỹ năng và kinh nghiệm thì cô luôn thua kém cảnh sát.

Ngành chuyên về phẫu thuật!
Hy vọng cô không gửi gắm sai người, phát hiện mới này sẽ giúp được bọn sớm bắt được hung thủ, điều này sẽ giúp Vương Tiểu Thì và Châu Tiêu sớm ngày được rửa sạch nỗi oan ức.

- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui