Cô gái nhỏ nghe thấy hắn nói như thế trong lòng cũng nhẹ nhàng đôi chút, không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.
Ba Lạc Bá Tư câu lên một nụ cười đáng ghét, ung dung ra lệnh:
" Đi tắm rồi trở lại đây, vẫn còn nhiều việc phải làm lắm".
Câm bồn chồn cúi thấp đầu, lui về phía sau vài bước rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Người đàn ông ngồi trong phòng, đưa tay lên ngang tầm mắt rồi tiếp tục vân vê, chẳng hiểu hắn đang nghĩ gì trong đầu, chỉ thấy vài giây sau đã vươn đầu lưỡi liếm nhẹ đầu ngón tay của mình.
Nếu Câm nhìn thấy hắn đang làm gì thì có khi cô ngất mất.
Ngài công tước chậm rãi đặt tay lên đầu gối, đôi mắt loé lên tia quỷ dị, môi mỏng cũng không thua kém cong lên, giọng nam trầm xấu xa lên tiếng:
" Không cảm nhận rõ mùi vị cho lắm".
Cô gái nhỏ thì vẫn đinh ninh hắn không động vào mình, chỉ có người đàn ông là hiểu rõ lời nói của chính mình.
Hắn đang bị thương, cho nên tạm thời tha cho cô, nhưng không có nghĩa rằng sau khi vết thương lành lặn hắn sẽ không làm gì.
Dưới những ánh mắt đầy ganh ghét của các nữ hầu, cô cuối cùng cũng tắm xong, Anh Na đem đến một chiếc váy không dây màu hồng nhạt, bên trên có điểm thêm vài bông hoa đào ở một số chỗ.
Cô mặc vào, tiếp đó mặc thêm áo cùng màu bằng vải voan mỏng manh, Câm không hiểu rõ ý đồ của người may khi thiết kế ra bộ đồ ngủ thế này chút nào, hơn nữa dưới cái thời tiết lạnh lẽo, cô quấn chăn kín như nhộng còn muốn hoá đá, ăn mặc phong phanh thế này...!ngày mai còn sống nỗi không.
Nhìn bản thân trong chiếc gương lớn, cô lại càng cảm thấy trang phục này có vấn đề, chiếc áo khoác bên ngoài chẳng che chắn được gì, ngược lại còn khiến người khác tò mò hơn.
Câm vuốt vuốt cánh tay mảnh khảnh, rồi lại đặt lên ngực, xem thử có thể che chắn được chút nào hay không nhưng kết quả chỉ nhận lại nỗi thất vọng.
" Xong rồi thì nhanh cái chân lên" - Trưởng nữ hầu thở dài khó chịu, trầm giọng mà bảo.
" Ưn" - Cô gật gật đầu theo cô ta ra ngoài.
Lại một lần nữa bước vào trong phòng ngủ, trong lòng của cô vẫn vô cùng khẩn trương dù chẳng phải lần đầu.
Người đàn ông mặc đồ ngủ dài tay tối màu chẳng thèm thắt dây quanh hông, để lộ băng gạc đang quấn quanh cái bụng sáu múi cường tráng, nằm trên giường, bộ dạng có chút buông thả.
Nhìn thấy cô gái nhỏ đi vào nhưng cứ đứng mãi ở trước cửa, hắn nhìn một hồi lâu mới cất giọngg:
" Qua đây".
Câm tiến đến, đôi tay nhỏ thon bất an xoắn vào nhau.
Người đàn ông hơi hất cằm về phía cái thau bằng đồng đang chứa nước ấm, ra lệnh:
" Lau người cho ta".
Cô e dè nhìn nhìn ngó ngó đông tây rồi mới bước đến gần thau đồng, động tác máy móc cầm lấy khăn lông rồi thấm vào trong đó.
Vắt kiệt nước sau đó quỳ xuống dưới sàn, bắt đầu lau cánh tay rắn rỏi.
Câm lau rất không có đường lối, đáng lý phải lau từ mặt đến cổ, xuống ngực rồi mới lau đến tay và chân, nhưng cô lại bắt đầu ở bắp tay.
Lau xong lại nhún vào trong nước ấm, vắt ráo và...
Đang định lau trên mặt hắn thì cô dừng hẳn động tác.
Xong rồi, vừa mới lau tay, nếu bây giờ lau mặt...
Cô thăm dò đưa mắt nhìn người đàn ông, thấy hắn nhíu nhíu mày thì cô biết bản thân đã phạm sai rồi.
Làm sao đây? Chỉ có một cái khăn, bây giờ lấy đâu ra cái khăn khác để lau mặt cho hắn.
Câm buông thõng, bàn tay nắm lấy cái khăn đặt ở trên đùi, gương mặt bất an như muốn khóc.
Đôi mắt to chậm rãi chớp chớp rồi đứng phắt dậy lao ra ngoài.
Cũng may cho cô, người đang đứng bên ngoài không phải là Anh Na mà là Tú Hảo, Câm rưng rưng nhìn Tú Hảo bằng ánh mắt rơm rớm nước mắt, rồi bắt đầu làm một loạt hành động ngôn ngữ ký hiệu.
Tú Hảo vỗ vỗ vai cô, bắt đầu trấn an:
" Không sao, chị lấy giúp em cái khăn mới, đừng lo".
" Ừm".
Khoảng 10 phút sau cô ấy trở lại, trên tay cầm theo một cái khăn lông mới toanh rồi đưa cho Câm.
Cô gái nhỏ cầm lấy, gật đầu thay tiếng cảm ơn rồi lao vào bên trong.
Dáng vẻ của cô hớt ha hớt hải, tiến đến cách hắn khoảng ba mét thì đột nhiên di chuyển chậm lại, cơn bất an lại kéo đến nữa rồi.
Cô dùng tốc độ rùa bò để đến bên cạnh công tước, nhún cái khăn đang cầm trong tay rồi lau lau mặt cho hắn.