Lúc đầu người hầu trong dinh thự vì bản thân là con cháu quý tộc, nhận thấy hắn dù tàn nhẫn nhưng cũng có một vài kiên dè nhất định nên cũng có phần nào tự tin, dù phạm lỗi tày trời thì cùng lắm chỉ bị đuổi về nhà, không đến mức phải tắt thở.
Nếu may mắn, nói không chừng còn một bước lên mây.
Nhưng sau khi nhìn thấy kết cục của Tú Hảo, chẳng ai còn dám làm càn.
Ba Lạc Bá Tư một phần không muốn mang tiếng xấu để cho đám chư hầu có cớ để hạ bệ hắn, một phần là vì công lao hắn mạo hiểm dùng sinh mạng đánh đổi nếu chỉ vì cái đám thao thao bất tuyệt đó làm hỏng thì thực sự không đáng.
Nhưng xem ra hắn đã nghĩ ngợi quá nhiều rồi, có lẽ vì được hưởng sự an nhàn cho nên ngài công tước cũng dần trở nên thuỳ mị, quên mất bản thân là con người tàn nhẫn đến mức độ nào.
Nếu có kẻ làm phật lòng hắn thì âm thầm tiễn về Tây Thiên là được rồi, chỉ cần không để lộ dấu vết, chẳng ai có thể bắt bẻ.
So với đám lão già khú đế suốt ngày chỉ được cái miệng thì hoàng đế cần hắn hơn, thời bình chỉ vừa đến, chưa chắc sẽ yên ổn được mãi.
Người đàn ông sau khi cảnh cáo đám người hầu liền đi lên phòng, cô gái nhỏ ngồi trên giường, trang sức đắt tiền rải rác khắp nơi không động tới.
Bá Lạc Bá Tư tiến đến, cầm lấy một viên Sapphire rồi hỏi:
" Đồ chơi này chơi có vui không?".
" Ừ" - Cô gái nhỏ liếm liếm môi rồi đáp.
Hắn xoa xoa đầu cô, dịu dàng cười:
" Phát âm chuẩn lắm".
Dạo gần đây dưới sự chăm sóc của hắn và Hải Quỳ, cô bắt đầu tập nói.
Lúc nãy hắn rời đi, có giao cho cô một bài tập nho nhỏ, phát âm 'Ừ', chỉ cần làm tốt thì hắn sẽ đưa cô ra ngoài đi dạo.
Thực chất việc này cũng không khó, chỉ cần cắn chặt răng vào nhau, cong lưỡi rồi phát ra âm thanh là thành công.
Không biết trong quá khứ, Lưu Ly đã trải qua việc gì khiến cho cô phải ngừng giao tiếp, việc cô mất trí nhớ tuy không phải việc may mắn gì nhưng nó giúp cho quá trình tập nói diễn ra rất tốt.
Có lẽ vì chẳng còn chút ký ức nào, không sợ hãi, không áp lực, hoàn toàn thoải mái cho nên cô gái nhỏ tiếp nhận nó rất dễ dàng.
Lưu Ly ngồi ở trên giường, bàn tay nhỏ xoắn xoắn vào nhau, cô đưa ánh mắt trong veo nhìn hắn, sau đó lại nhìn xuống tay, lặp lại vài lần như thế.
" Sao vậy? Có gì muốn nói?" - Người đàn ông trời sinh bất nhẫn nay lại sủng nịch trước hành động này của cô, vén mái tóc đang rũ xuống gương mặt bớt đi vẻ tiều tuỵ, hắn của lúc này vô cùng vui vẻ.
Cô gái nhỏ lại nhìn nhìn hắn, cắn cắn môi dưới rồi bẽn lẽn:
" Ư...!T...!Tư...".
Ba Lạc Bá Tư chớp mắt một cái, đồng tử đen láy co giãn đôi chút rồi dần cũng trở lại bình thường.
Lo lắng cô hoảng sợ, hắn chần chừ rồi hỏi lại:
" Em vừa gọi tên ta?".
Cô gái nhỏ dường như thẹn thùng mà đỏ mặt, không đáp lại câu hỏi mà xoay đầu né tránh.
Trong mắt người đàn ông dâng lên hứng thú, hắn cố kìm nén, vuốt vuốt má cô rồi nhẹ giọng:
" Lưu Ly ngoan, gọi thêm lần nữa đi".
Nghe cứ như kẻ có mưu đồ bất chính đang dụ dỗ trẻ em rồi bắt đi thật sự.
" Ưm" - Cô gái nhỏ nhích nhích cơ thể ra cách xa hắn một chút, ngón tay xoắn xoắn vào nhau chuyển động có phần nhanh hơn.
Người đàn ông tiến tới, phấn khích mà đưa ra yêu cầu:
" Chỉ một lần nữa thôi, gọi ta nghe xem nào".
Cô gái nhỏ nuốt một ngụm nước bọt, cảm xúc trong lòng đan xen giữa bồn chồn và vui vẻ, nhịp tim trong lồng ngực đập nhanh và to đến nỗi bản thân có thể nghe thấy nó.
Đôi mắt hạnh nhân sáng lấp lánh, hàng lông mi cong vút chớp chớp, gò má ửng hồng lên, hắn sờ vào có thể cảm nhận được nó có hơi nong nóng, trông bộ dạng này đáng yêu quá.
" Ngoan\~ một lần thôi".
" Ưm".
Cô gái ậm ừ một hồi, người đàn ông dường như không có ý muốn bỏ qua cơ hội này, kiên trì dụ dỗ cô phải nói tên mình cho bằng được.
" Nói đi, sau đó ta sẽ đưa em đi ngắm hoa".
Lưu Ly căng thẳng cúi đầu, chẳng hiểu sao lại không dám nhìn hắn.
Khoảng chừng vài phút sau liền mấp máy môi:
" Ừ...!Tư...".
Khoé môi của người đàn ông nhếch lên thấy rõ một đường vòng cung hệt như trăng lưỡi liềm, hắn cúi đầu hôn chụt lên môi cô:
" Thật ngoan\~".