Vì chuyện xoá bỏ chế độ nô lệ mà đại thần chia làm hai phe đối lập, một theo thái tử, hai theo công tước.
Nhưng bây giờ đột nhiên hắn lại đổi ý, việc này phải làm sao?
" Theo như thần được biết, quý tộc của các nước bại trận số ít đã bị biến thành nô lệ, sống còn thua cả sức vật.
Con người với nhau, không nên dồn người khác vào chân tường".
" Bệ hạ, thần cảm thấy công tước nói đúng.
Một vài nhân tài chỉ vì là nô lệ mà phải chôn vùi tài năng, nếu như chế độ này bị xoá đi, Đế Quốc có thể chiêu mộ được nhiều người tài giúp sức cho đất nước" - Thái tử lên tiếng.
" Bệ hạ, nếu như thế thì...!thì không ổn.
Một vài người bỏ số tiền không nhỏ để mua nô lệ, giờ đây xoá bỏ chế độ này, chẳng khác nào mất tiền oan" - Tử tước lên tiếng.
" Tử tước nói thế là sai rồi, chế độ bị xoá nhưng người vẫn còn.
Nô lệ trở thành thường dân, ngài cho họ chỗ ăn chỗ ở, bỏ sức lao động giúp việc cho ngài, chẳng mất gì đâu".
" Số tiền lớn đó dù có sống ba đời cũng trả không hết, thực sự không ổn".
Trong đại sãnh không ngừng tranh cãi, đức vua ngồi trên ngai vàng nhìn xuống cũng chẳng thèm nói gì, vì ông biết hắn sẽ tìm ra cách giải quyết thôi.
Ba Lạc Bá Tư bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn lớn giọng:
" Bệ hạ!".
Đám đông im bặt, hắn mới tiếp tục mở miệng:
" Thần cảm thấy trong chuyện này tử tước nói cũng có phần đúng.
Vậy thì...!những ai sợ mất tiền cứ trực tiếp đem khế ước của nô lệ đến dinh thự của ta, ta đây giúp những nô lệ đó trả nợ".
Tử tước nuốt ngụm nước bọt, khí thế hừng hực ban nãy cũng dần tiêu tán.
Nô lệ phần lớn được mua ở chợ đen, không bàn đến giá cả thì cũng có vài kẻ xuất thân là tù binh quý tộc nước bại trận bị đưa đến đây làm con tin, nếu đem bọn chúng đến dinh thự của công tước, lỡ đâu bọn chúng nói ra thân thế thì chẳng phải sẽ rất phiền hay sao?
Mất tiền là chuyện nhỏ, nhưng nếu chuyện bắt ép tù binh quý tộc làm nô lệ bị lộ thì đến cả cái mạng cũng chẳng còn.
Huống hồ...!Ba Lạc Bá Tư là người nhỏ nhen và nham hiểm, nếu như thực sự ghi thù với hắn, phản đối việc xoá bỏ chế độ này thì có khi sau nà hắn sẽ khiến cả gia tộc chống đối phải biến thành nô lệ mất.
Tử tước sợ mất mật, cúi đầu im lặng.
" Ta nói được làm được, sau khi kết thúc buổi chầu này ta sẽ dán thông cáo.
Chỉ cần đme khế ước và cả nô lệ đến đối chiếu, nếu hợp pháp thì số tiền các vị bỏ ra sẽ được hoàn trả không thiếu một xu, lại còn có thêm một thường dân giúp việc" - Hắn lên tiếng.
" Thần nghĩ việc này nên được giải quyết càng sớm càng tố.
Thần tự nguyện điều động binh lính của cung thái tử đến từng nhà để mọi việc diễn ra thuận lợi và nhanh chóng" - Thái tử lên tiếng.
Nhà vua ngồi trên cao lúc này mới lên tiếng:
" Vậy thì mời các vị cận thần ở lại dùng trà vì thời gian qua đã lao lực vì Đế Quốc.
Thái tử cùng với công tước cứ đi làm việc, việc xoá bỏ chế độ nô lệ ta đây thông qua".
Thực chất nhà vua cũng đã rất lâu muốn xoá bỏ, cảm thấy hôm nay chính là thời cơ tốt nhất liền nhanh chóng đồng ý.
Sở dĩ phải giữ những kẻ có mặt tại đây là vì không muốn tai vách mạch rừng.
Chỉ cần một tên ở đây có thể rời khỏi thì việc này chắc chắn sẽ rất nhanh được biết đến, những kẻ có mưu đồ xấu sẽ giam giữ nô lệ không chịu thả người, chẳng thà lúc này cứ điều động binh lực âm thầm đến từng nhà, sau khi đã sử lý xong ở nơi đó thì tạm thời cấm túc.
Với thế lực của thái tử cùng công tước thì việc này chẳng bao lâu sẽ được giải quyết thôi.
Ba Lạc Bá Tư cảm thấy mọi việc ổn thoả, liền cùng thái tử rời khỏi.
Nhà vua ngồi trên long ỷ, có chút nghi hoặc mà cười cười:
" Không biết lý do gì khiến cho khanh đổi ý, muốn xoá bỏ chế độ này?".
Người đàn ông nhìn đức vua đối xử với mình còn tốt hơn cả cha mẹ ruột, không gian dối mà lên tiếng:
" Là do trước đây thần quá thiển cận, không hiểu được ý nghĩa của mạng sống".
Hắn là kẻ cứng đầu, trước nay luôn tự cho là đúng không bao giờ nhận lỗi, mà bây giờ lại...
Nghe được câu trả lời đó, dường như ông rất hài lòng, cười cười rồi vẫy tay cho lui.