Người đàn ông ngồi ở trong xe lười biếng vén rèm lên, ánh mắt sắc như dao quét qua từng người có mặt ở đây.
Dù có vào hay không cũng đều phiền phức, nhưng thà không cho vào, nếu muốn thì cứ náo loạn ở đây, dù sao hắn chỉ cần vợ đâu cần mặt mũi.
Dù có mất mặt thì người làm to chuyện mới là kẻ bị mất mặt.
Xe ngựa của ngài công tước trực tiếp đi vào bên trong dinh thự, bên ngoài dù có lớn tiếng thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng quan tâm, nhưng người đàn ông vẫn lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ mà nói:
" Mẹ là mẹ ruột của con, đương nhiên con không gây khó dễ, nhưng những kẻ khác...!con không dám chắc nếu dám làm ồn thì đầu vẫn còn nằm trên cổ đâu".
Ánh mắt của hắn quét sang nữ hầu khi nãy còn đang hống hách, cô ta sợ hãi cúi đầu xuống không dám hó hé bất cứ từ nào.
Từ Huệ ngồi ở trên xe ngựa, chưa bao giờ bà lại tức giận, nay lại bị con trai đối đãi trước mặt nhiều người không tránh khỏi xấu hổ, nhưng hắn đã nói như thế rồi thì sao có thể ở lại đây được nữa? Chỉ có thể rời đi trong bực tức.
Cứ nghĩ bà ấy biết khó mà lui, nhưng điều làm hắn không ngờ chính là chỉ hơn nửa canh giờ sau chiếc xe ngựa ấy lại đến, lần này mang theo cả một đội binh phía sau.
Ba Lạc Bá Tư lúc này đang cùng với cô ở thư phòng, đoàn người của Từ Huệ cách cổng dinh thự 2 mét, lính canh đã vào trong thông báo.
Hào Kiện đến thông báo cho hắn thì đoàn người đã đứng ở trước cổng rồi.
Người đàn ông nhíu mày, cố gắng kìm nén sự tức giận để không làm cho cô gái nhỏ đang đọc sách ở phía xa xa sợ hãi, hắn đến bên cạnh cô, xoa đầu rồi nhẹ nhàng nói:
" Em đọc sách đi, ta đi một chút sẽ về".
" Ừm".
Xoay người, nụ cười trên gương mặt tắt đi, hắn ra khỏi căn phòng đó thì cả cơ thể như được bao phủ bởi một tầng sát khí dày đặc, ai không biết còn tưởng hắn đang đi gặp kẻ thù chứ không phải mẹ ruột.
Người ở phía bên ngoài sau khi không được cho phép vào bên trong thì dường như đang cố tình phá cửa để đi vào, trưởng nữ hầu đứng ở ngoài cổng cố gắng thuyết phục:
" Đại công tước phu nhân, người làm thế này thì thể diện của công tước sẽ đặt ở đâu ạ? Hơn nữa hành động này nếu như bị kẻ gian làm theo thì nơi này sẽ loạn mất".
Từ Huệ ngồi trên xe ngựa, chẳng thèm để tâm đến lời của trưởng nữ hầu, lười biếng mà nói:
" Nếu ngay từ đầu Tư nó không trốn tránh gặp mặt ta thì đâu có chuyện này xảy ra".
Từ cổng vào đến dinh thự phải đi một đoạn khá xa, vậy nên khi có người vào báo cho Hào Kiện để anh nói với hắn thì cửa cổng đã chẳng thể nào giữ chân được Từ Huệ, xe ngựa hiên ngang đi vào bên trong.
Khi hắn đi đến đài phun nước trước sân thì đã thấy đoàn người tiến vào, người đàn ông lần đầu tiên cảm thấy dinh thự quá to là một vấn đề lớn.
Ba Lạc Bá Tư nhíu mày nhìn Hào Kiện đang ở sau lưng rồi nói:
" Dù ta biết tin tức trễ đi chăng nữa thì ít ra đám lính canh cổng kia cũng phải cầm chân bọn họ được lâu hơn mới phải".
" Ý ngài là...".
" Đám người hôm trước đến đây làm loạn cũng thế, có thể vào đây dễ dàng, nội gián vẫn chưa bắt được, đám lính canh cổng này rất đáng nghi".
"........".
" Tra đi".
Đoàn người ngừng lại ở đài phun nước, ngài công tước lạnh nhạt nhìn mẹ mình đang xuống xe ngựa, không nóng không lạnh mà hỏi:
" Làm đến mức mang theo cả binh sĩ của cha...!mẹ rốt cuộc là muốn gì?".
" Nếu như con không cố tình né tránh thì ta có cần phải dùng đến bước này hay không?" - Từ Huệ nhìn con trai mình, cười một tiếng mỉa mai:
" Không có thời gian dành cho mẹ, nhưng lại dư dả để đưa tình nhân ra ngoài đi dạo?".
" Cô ấy không phải tình nhân".
" Thứ thấp kém kia nếu không phải tình nhân thì là gì, con dường như rất để tâm đến nó?".
" Mẹ đến là muốn nói gì" - Hắn không kiên nhẫn mà nói sang chủ đề khác.
" Con nên biết hôn nhân của quý tộc từ trước đến nay đều là chọn người có thân phận tương xứng...".
À, thì ra là thế.
Người đàn ông cười mỉa:
" Mẹ tìm được kẻ nào ưng mắt rồi nên mới đến tìm con, muốn con nghe theo sự sắp đặt?".
" Tư, công chúa rất thích con, nếu như...".
" Thì sao?" - Hắn lạnh mặt đáp lại.