Bạn bè xung quanh nhìn thấy Tuệ Dao như vậy thì chạy lại. Lúc này, gương mặt Tuệ Dao từ tức giận chuyển sang uất ức:
-" Hức... hức... ".
Tiếng khóc của cô làm người ta đau lòng:
-" Tuệ Dao, nín đi. Hội trưởng không có ý gì đâu ".
-" Hic... hic... mình không phải cố ý va vào con bé. Mình không cố ý mà hức hức ".
Tuệ Dao vừa nấc vừa khóc khiến mọi người trong lớp ngày càng chú ý.
-" Con nhỏ đó đúng là cáo mà, ỷ được hội trưởng bênh vực nên đâm ra chảnh chọe, không coi ai ra gì cả ".
-" Lạc Lam, cậu đừng nói vậy. Con bé vẫn còn nhỏ mà ".
-" Tuệ Dao... chỉ có cậu ngốc nghếch mới bị con bé ấy lừa gạt. Nhìn nó đi, lúc nào cũng giả bộ ngây ngô ".
-" Đúng đúng. Lạc Lam nói đúng đó Tuệ Dao. Con bé đó, ngay từ đầu mình đã không ưa rồi ".
Hạ Vân phụ họa.
-" Mấy cậu đừng vu oan cho con bé, con bé rất dễ thương mà ".
Tuệ Dao ngoài mặt thì bênh vực cho Nhiên Nhiên nhưng trong lòng thì đang rất thỏa mãn.
-" Tuệ Dao, cậu đừng lúc nào cũng bênh vực cho đối thủ của cậu như vậy. Nào, mau đứng lên. Mình đỡ cậu ".
Lạc Lam dìu Tuệ Dao đứng dậy.
-" Cảm ơn cậu ".
Tuệ Dao cười nhếch mép một cái " Mộc Nhiên Nhiên, đừng tưởng mày có thể thắng được tao".
-------------------------------------------------------------
-" Cậu ơi, cậu sao vậy ạ? ".
Nhiên Nhiên nhỏ giọng hỏi.
-" Không sao. Em ngồi xuống đây đi".
Du Hạo Thần nói rồi dìu cô ngồi xuống ghế đá.
Khẽ quan sát chân cô, cậu nhíu mày:
-" Chỗ này bị bầm rồi. Có đau lắm không? ". Cậu nhẹ chạm tay vào.
-" A... đau lắm ạ".
Nhiên Nhiên mếu máo.
-" Vậy mà lúc nãy bảo không sao? ".
-" Thì... thì tại....
-" Tại tại cái gì? ".
Du Hạo Thần nhướng mày hỏi.
-" Tại... lúc đó em chưa thấy đau ". Nghe cô nói, cậu hừ lạnh:
-" Ngồi đây đợi tôi".
-" Ơ... dạ".
Nhiên Nhiên ngoan ngoãn nghe lời.
Du Hạo Thần thấy cô nghe lời như vậy thì cười nhẹ một cái. Cậu xoay gót rời đi.
Mộc Nhiên Nhiên ngồi đó, không biết làm gì ngoài việc nghịch lá cây.
Nhìn thấy cô từ đằng xa, Lưu Hoàng Thiên đi lại.
-" Nhiên Nhiên, sao em ở đây ".
Nghe giọng anh, Nhiên Nhiên ngước mặt lên nhìn.
-" A... tiểu Thiên. Em ở đây đợi cậu chủ. Còn anh sao lại ra đây ạ".
Cô mỉm cười ngọt ngào.
-" Anh ra đây đi dạo để dễ chịu hơn thôi".
Đi lại ghế đá ngồi cạnh Nhiên Nhiên. Lưu Hoàng Thiên nhìn cô, khẽ hỏi:
-" Chuyện đi làm thêm, em còn muốn làm chứ? ".
-" À... chuyện đó...em đã nghĩ kĩ rồi ạ. Em sẽ không làm thêm ở tiệm bánh Moon nữa ".
Nhiên Nhiên ấp úng.
-" Nhiên Nhiên ".
-" Dạ ".
-" Anh xin lỗi lần trước không đưa em về ngay lúc đó. Nếu không phải tại anh thì em với Du Hạo Thần sẽ không xảy ra chuyện ".
-" Là lỗi của em. Là em sai khi không nói cậu chủ biết. Tiểu Thiên...anh đừng tự trách ".
-" Nhiên Nhiên... em". Lưu Hoàng Thiên đang định nói cái gì đó thì...
-" Cậu...cậu chủ ".
Nhiên Nhiên giật mình khi nhìn thấy Du Hạo Thần, gương mặt cô tái mét.
Du Hạo Thần từ đằng xa, mặt không cảm xúc nhìn cô. Đôi mắt màu hổ phách trở nên lạnh lẽo. Cậu bóp chặt chai thuốc giảm đau, vứt vào thùng rác. Sau đó đút tay vào túi lạnh lùng xoay người đi.
Nhiên Nhiên vội chạy theo, níu tay cậu:
-" Cậu... đừng...em...xin lỗi ".
Nước mắt cô không tự chủ mà rơi ra.
Du Hạo Thần không đáp, gạt phăng tay cô ra. Cậu cứ như vậy mà bước tiếp.
-" Cậu... hức... đừng đi... em.. không...
-" Đủ rồi. Đồ giả dối ".
Du Hạo Thần không nhìn cô, lạnh lùng đẩy cô ra làm cô ngã xuống đất.
Lưu Hoàng Thiên lúc này tức giận, đấm vào mặt Du Hạo Thần:
-" Cậu thôi đi. Cậu biết gì mà nói em ấy như vậy? ".
Thấy anh đánh cậu, Nhiên Nhiên ngăn lại, khóc nấc:
-" Tiểu Thiên.... đừng... hức ".
-" Em còn bênh vực cho cậu ấy được sao Nhiên Nhiên ".
-" Đừng mà....đừng... đánh cậu... chủ ".
Du Hạo Thần bị đánh, lấy tay lau máu ở khóe môi, cười khẩy:
-" Hai người.... là người yêu sao? Không cần bênh vực nhau như vậy. Một lũ... giả dối ".
-" Cậu... không phải. Cậu... em... không cố...
-" Im đi. Đồ giả dối. Tôi không muốn nghe".
Du Hạo Thần nói rồi lạnh lùng bỏ đi.
Mộc Nhiên Nhiên định chạy theo nhưng Lưu Hoàng Thiên nắm tay cô kéo lại.
-" Nhiên Nhiên, em định chạy theo tên đó đến khi nào? Tay em bị thương rồi, để anh băng lại giúp em".
-" Tiểu Thiên.... anh làm ơn bỏ tay em ra được không. Em phải đuổi theo cậu ấy...phải đuổi theo cậu ấy Hức ".
Cô nói rồi rút tay ra khỏi anh, vội chạy đuổi theo Du Hạo Thần.
Cảm nhận bàn tay cô tách khỏi tay mình, Lưu Hoàng Thiên cười lạnh:" Đến cuối cùng, em vẫn quyết định bỏ rơi anh sao Nhiên Nhiên ".
------------------------------------------------------------
Mộc Nhiên Nhiên chạy theo cậu, mắt nhòe đi vì nước mắt. Cô không nhìn rõ đường mình đi nữa.
Tim cô....
Đau quá....
-" Á".
Cô vấp phải đá, người ngã nhào xuống đất. Tay chân dính bụi, đầu tóc lấm lem.
Nước mắt vẫn rơi....
Cô đau quá....
Nhưng cô không thể bỏ cuộc như vậy. Cậu chủ.... em nhất định phải đuổi kịp cậu.
Cô đứng dậy, chân chảy máu vì va vào đá. Cô cố đuổi theo cậu.
Du Hạo Thần đi ra cổng, lạnh lùng bắt taxi.
Nhiên Nhiên thấy cậu, cố chạy thật nhanh. Cô không màn người ta nhìn cô như thế nào?
Cô không quan tâm người ta nói gì về cô.
Cô chỉ quan tâm...
Cậu....
Nhiên Nhiên chạy đến kịp, đôi tay đầy bụi bẩn nắm lấy tay cậu. Gương mặt đầy nước mắt:
-" Cậu... đừng đi ".
Du Hạo Thần lạnh lùng nhìn cô, cười nhếch mép:
-" Bỏ tay ra".
-" Cậu.... ".
Cô run run, tay vẫn bám chặt tay cậu.
Du Hạo Thần không nói gì, đẩy tay cô ra, lạnh lùng bước vào xe.
Cái gạt tay của cậu làm Nhiên Nhiên giật mình. Tim nhói lên một cái...
Cậu....không cần cô nữa sao...
Nhìn xe cậu dần dần khuất....
Cô.....
Đứng chôn chân ở đó, mặt vô hồn nhìn theo...
-" Nhiên Nhiên, cậu sao vậy? ".
Từ đâu, Giản Thiếu Phàm, Khả Hân và Tử Kỳ chạy lại.
Nhìn ba người họ, cô cố cười:
-" Mình.... không sao? ".
-" Chân cậu chảy máu kìa. Cả tay nữa. Sao người cậu toàn cát vậy".
Khả Hân lo lắng hỏi.
-" Mình.... thật sự... không sao. Vào lớp thôi.... mấy cậu ".
Thấy cô như vậy, Khả Hân và Tử Kỳ cũng không muốn ép cô trả lời. Trong đầu họ đều nghĩ cô vừa bị té nên mới như vậy.
Chỉ có Giản Thiếu Phàm, anh tỉ mỉ quan sát cô. Nhìn đôi mắt ngập nước mắt của cô, trái tim anh như bị bóp nghẽn.
Chuyện gì đã xảy ra với cô....