Buổi sáng xong xuôi, Bách Mỹ Tranh hậm hực bực tức trở về phòng.
Cô ta nằm trong phòng với ngọn lửa giận càng ngày càng lớn, cô ta hận không có được tình cảm của Bách Ảnh Quân càng hận không thể giết chết Hạ Di Giai ngay lập tức.
Lúc nãy dưới nhà nhìn thấy cảnh Bách Ảnh Quân lên tiếng bảo vệ Hạ Di Giai khiến sự ganh tức trong người Bách Mỹ Tranh đang trào.
Cuối cùng cô ta lấy điện thoại gọi cho một người nào đó:
- Tôi cần các người làm cho tôi một việc.
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến tiếng trả lời:
- Được thôi Bách tiểu thư!
Kết thúc cuộc điện thoại, Bách Mỹ Tranh ngồi bật dậy đi đến bàn trang điểm lấy ra một tấm hình.
Cô ta nhìn thẳng vào tấm hình của Bách Ảnh Quân được lồng kỹ càng trong khung kính khóe miệng khẽ nhếch lên:
- Anh cả, anh nhất định phải là của em!
Phía bên này, sau khi ăn xong vì đều có việc bận nên cả Bách Ảnh Quyền lẫn Bách Tĩnh Ngưng đều rời khỏi nhà ngay sau đó.
Bách Ảnh Quân và Hạ Di Giai cũng đến chào hỏi trưởng bối trong nhà rồi xin phép trở về căn hộ.
Đang chạy trên đường thì điện thoại của Bách Ảnh Quân bỗng có người gọi đến, nghe thấy tiếng chuông reo Bách Ảnh Quân nhấc máy trả lời:
- Alo?
- Bách tổng, công ty xảy ra chút chuyện.
Phiền ngài trở về giải quyết!
Đầu dây bên kia giọng thư ký vang lên vô cùng gấp gáp, Bách Ảnh Quân không còn cách nào đành nói:
- Được, tôi hiểu rồi! Bây giờ tôi sẽ đến.
Cúp điện thoại xong Bách Ảnh Quân liền nhìn sang phía Hạ Di Giai nói:
- Giai nhi, công ty có việc gấp rồi chắc anh phải đến đó một lúc.
- Ông xã, anh cứ đi đến công ty đi, thả em ở giữa đường bắt xe là được rồi.
- Vậy sao được chứ? Để anh đưa em về nhà rồi chạy đến công ty.
- Công việc quan trọng hơn mà! Em sẽ không có chuyện gì đâu nên anh đừng lo lắng.
Nghe thấy lời nói của Hạ Di Giai, Bách Ảnh Quân liền nhìn cô bằng ánh mắt khó xử:
- Xin lỗi Giai nhi, vốn định sẽ ở cùng em vậy mà giờ lại tiếp tục thất hứa.
Hạ Di Giai vừa nhìn biểu cảm của anh thì liền đoán ra anh đang thấy có lỗi thế là cô đành đưa tay sang nắm lấy tay anh, giọng an ủi:
- Đừng buồn nữa mà! Công việc không thể để lâu còn em thì chờ anh được.
Chúng ta còn nhiều thời gian ở bên nhau mà.
- Anh sẽ cố gắng về thật sớm.
Đến ngã tư cạnh đường, Bách Ảnh Quân dừng xe thả Hạ Di Giai xuống.
Trước khi đi còn không quên dặn cô:
- Giai nhi, em về đến nhà nhớ gọi anh đó.
Hạ Di Giai cúi đầu hôn anh rồi đáp:
- Em nhớ rồi mà! Về đến nhà em sẽ gọi anh ngay.
Sau khi Bách Ảnh Quân lái xe đi thì Hạ Di Giai đảo mắt nhìn quanh tìm xe taxi để bắt về nhà.
Đang hoay loay không thấy chiếc xe nào thì bỗng từ đâu một chiếc xe màu đen chạy đến.
Chiếc xe phanh gấp ngay trước mặt Hạ Di Giai rồi có 4 người đàn ông lao từ trên xe xuống.
Nhận thấy có điều bất thường, Hạ Di Giai lập tức định kêu lên rồi bỏ chạy nhưng không kịp.
Một trong 4 người đàn ông lấy trong túi ra một chiếc khăn tẩm thuốc mê rồi tấn công làm Hạ Di Giai bất tỉnh.
Ngay sau khi chụp thuốc xong, 4 người đàn ông vội vàng thảy cô lên xe rồi phóng xe đi mất.
Tại văn phòng của Bách Ảnh Quân, sau khi giải quyết chuyện gấp kia xong Bách Ảnh Quân nhìn xuống đồng hồ thấy đã gần 2 tiếng.
Anh nhấc điện thoại lên không phát hiện được cuộc gọi nhỡ nào thì thấy lạ.
Đã gần 2 tiếng đồng hồ từ lúc anh đến công ty, khúc đường anh thả Hạ Di Giai lại không quá xa nhà theo lý đã về đến nhà lâu rồi mới đúng.
Nghĩ rằng Hạ Di Giai có thể đã quên nên Bách Ảnh Quân liền nhấc điện thoại lên bấm gọi vào dãy số quen thuộc.
Đầu dây bên kia đổ chuông một hồi nhưng không ai bắt máy, thấy vậy anh bắt đầu thấy lo.
Bách Ảnh Quân vội lướt tìm trong điện thoại rồi bấm gọi về nhà thì đầu dây bên kia cũng không nhấc máy.
Thấy có điềm không lành anh lập tức cho người đi điều tra.
Chỉ 10 phút sau, trợ lý của Bách Ảnh Quân vội vã bước vào gương mặt biểu thị sự lo lắng:
- Bách tổng, tôi đã cho trích xuất hết tất cả các camera phát hiện phu nhân đã bị 4 tên trên một chiếc xe màu đen đưa đi mất.
Nghe đến đây Bách Ảnh Quân như mất hồn, ánh mắt anh sắt lên cố gắng kìm nén cơn giận dữ:
- Là ai đã bắt Giai nhi?
- Thưa sếp, 4 tên đó bịt kín mặt mày nên qua camera không thể nhận dạng nhưng tôi đã tra được định vị thông qua biển số xe, thấy hiện tại phu nhân đang bị nhốt trong một căn nhà hoang gần thành phố.
Nghe đến đây Bách Ảnh Quân lập tức đứng dậy đập bàn:
- To gan lắm! Không ngờ lại dám ngang nhiên bắt người của tôi ngay trước mắt tôi, đúng là không thể tha thứ.
Nói dứt câu Bách Ảnh Quân bước vội ra xe rồi phóng nhanh theo định vị mà trợ lý của anh đã gửi.
Trên suốt đường đi, tâm trí Bách Ảnh Quân như điên như dại, anh đạp mạnh chân ga phóng đi với tốc độ chóng mặt, vừa đi vừa lẩm nhẩm:
- Giai nhi, em nhất định không được xảy ra chuyện gì.
Đợi anh, anh lập tức đến cứu em!
Trong lòng Bách Ảnh Quân lúc này đã không còn bình tĩnh được mà bắt đầu tự trách, anh không tự chủ được liên tiếp dùng tay đấm mạnh vào vô lăng làm tay bật máu:
- Chết tiệt! Đều tại anh! Nếu anh không thả em xuống xe em sẽ không bị bắt.
Cả chặng đường đi Bách Ảnh Quân cứ thế không ngừng dày vò mình.