Cơ Hội Một Đời

“Scotch. Không pha. Cho tôi và anh bạn đây.” Greg liếc mắt sang tôi rồi quay lại người phục vụ. “Gấp đôi nhé.”

Ngay khi người phục vụ đi khỏi tầm nghe, tôi lắc đầu. “Bữa trưa tôi không uống nhiều thế đâu.”

“Tin tôi đi.” Anh ta ngả ra sau ghế. “Cậu cần đấy.”

Có lẽ. Tôi quay sang, nhìn chằm chằm bốn người phục vụ đang lượn như con thoi trong nhà hàng. Tôi đếm được mười hai bàn có khách, nghĩa là mỗi người chịu trách nhiệm ba bàn. Một tỷ lệ vàng—biết đâu đó là lý do mà chất lượng dịch vụ ở đây tốt như vậy.

“Nick, tuần trước đã xảy ra chuyện gì?”

Một mũi giáo của khoái cảm lạnh băng xuyên qua tôi, nhưng tôi chắc chắn rằng nó không hề biểu hiện ra mặt. Mọi thứ bên ngoài đều cảm giác như đã chết rồi. “Không gì cả.”

Tôi nghe tiếng anh ta thở dài. “Cậu bảo buổi thuyết trình tuần trước kết thúc tốt đẹp, phải không?”

“Xuất sắc.”

“Cậu đã có dịp ăn mừng chưa?”

Ăn mừng? Tôi liếc Greg. “Không, vẫn chưa.”

“Tội nghiệt nghiêm trọng.” Đôi mắt của anh ta vừa ân cần vừa mãnh liệt. “Cuối tuần này nhé, chỉ tôi với cậu thôi? Chúng ta sẽ nhậu nhẹt say mèm trong khi cậu tường thuật lại từng cảnh một cho tôi xem.”

Lần đầu tiên trong tuần, tôi cười. “Thật à?”

Greg bật cười khúc khích. “Sẽ vui lắm đấy.”

Đồ uống đến, tôi nắm cốc bằng cả hai tay. Greg đã đề nghị đúng thứ tôi cần kể từ khi tổ chức hội thảo. Anh ta không phải là người có vị thế gần với từ “bạn” nhất.

Anh ta là bạn thật.

*****

Tôi ra khỏi thang máy trong tình trạng lâng lâng, hơi nóng. Vốn uống không giỏi, chỉ lượng scotch cao bằng hai ngón tay thôi là đủ để tôi… mẹ kiếp, thư giãn quá mức luôn. Hi vọng không ai nhận ra.

Theo thói quen, tôi lại nhìn về phía bàn của Riley khi đi ngang qua. Cậu ta đang quan sát tôi, nhưng vội quay mặt sang chỗ khác.

Xem ra không có tin đồn nào về chuyện giữa chúng tôi. Cậu ta đã không đi khoe khoang về vụ chinh phục được sếp. Tôi không hiểu.

Tại sao mất công làm việc đó nếu chẳng định nói với ai?

Quyết định thầm tạ ơn trời, tôi quay lại văn phòng. Cửa vừa mới đóng thì ngay lập tức có tiếng gõ.

Tôi đông cứng. Cả tuần trước tôi không nói gì với Riley trừ những câu vô cùng cần thiết. Tôi chưa sẵn sàng—

“Nick?” Một giọng phụ nữ cất lên.

May quá, là Melanie. Thở phào nhẹ nhõm, tôi mở cửa, hơi ngửa cổ để nhìn thẳng vào mắt cô. “Gì thế?”

Cô nhìn xuống tôi, liên tục đổi chân. “Sếp, tôi vào được không?”

“Đương nhiên.” Tôi bước sang bên. “Có gì tôi giúp được à?”

Cô hạ giọng khi cánh cửa đóng lại. “Anh vẫn ổn chứ?”

Tôi cười rồi nói dối trắng trợn. “Vẫn ổn.”

“Anh…” Ánh mắt cô rơi xuống. “Anh chắc không?”

Tim tôi lỡ mất một nhịp, nhưng vẫn tươi cười. “Chắc. Sao cô hỏi vậy?”

Cô lắc đầu, mắt long lanh. “Có tin đồn.”

Mình nhầm to rồi. Quả nhiên Riley vẫn tìm trò vui để chơi.

“Tin đồn?”

Melanie nấc. “Sếp… Chúng tôi làm anh vất vả lắm à?”

Tôi nhíu mày, cố bám theo mạch hội thoại. “Gì cơ?”

“Ai cũng biết anh làm nhiều hơn tất cả các thành viên trong đội, và cả sự thật đáng buồn là anh phải kiểm tra toàn bộ bảng tính khi chúng tôi làm xong, và… và…”

“Melanie.” Tôi thì thầm.

Cô chớp mắt, càng làm chúng thêm long lanh. “A-Anh không cần phải rời khỏi phòng hợp tác quốc tế. Chúng tôi sẽ làm tốt hơn.”

Rời khỏi… Đó mới là tin đồn cô nghe được. “Có khả năng tôi sẽ sớm chuyển đi, nhưng nếu xảy ra chuyện đó thật, thì quyết định của tôi hoàn toàn không phải là do mọi người. Tôi không thể tưởng tượng được một đội tốt hơn thế này.”

Cuối cùng, nước mắt của cô cũng giảm. “Anh là trưởng phòng giỏi nhất tôi từng làm việc cùng—tài năng, dễ nói chuyện, năng nổ. Thậm chí tôi không hề cường điệu khi bảo anh đã lôi ra được tiềm năng của toàn bộ nhân viên. Ngay cả Riley. Khi thằng nhóc đó vừa bắt đầu làm việc, tôi đã chắc mẩm là cậu ta sẽ bị đuổi việc chỉ trong một tuần. Như giờ thì cậu ta cũng đang cố gắng cùng với tất cả chúng tôi.”

Riley. Không muốn nghĩ về cậu ta, tôi quay mặt đi, rồi nói đơn giản. “Cám ơn cô.”

Melanie tóm tay tôi. “Nick, nếu kết quả công việc của chúng tôi không phải nguyên nhân khiến anh phiền lòng, thì là do cái gì?”

“Không gì cả.” Tôi đáp, lại dối trá. Tôi bắt đầu thấy rằng Melanie chân thành quan tâm tới tôi, nhưng tôi còn chẳng dám thừa nhận chuyện đã xảy ra với chính bản thân mình, đừng nói là với ai khác.

“Anh cũng có thể dựa vào chúng tôi mà.” Cô dùng tay còn lại vuốt tóc tôi. “Có Chúa chứng giám, anh luôn xuất hiện khi chúng tôi cần.”

Tôi nhíu mày. “Tôi chỉ làm việc mà bất cứ ai ở trong địa vị tôi cũng làm.”

Cô cười. “Anh không biết đấy thôi. Đó là lý do khiến anh thật tuyệt vời. Anh dành các kỳ nghỉ cuối tuần sau khi hết giờ để dạy chúng tôi những kỹ năng bẩm sinh anh đã có.”

“Cả đội cùng mạnh thì mới—”

“Nhớ lúc mẹ tôi nằm viện không? Anh nhường nửa số ngày nghỉ phép để tôi có thể ở với bà lâu hơn.”

“Tôi hiếm khi ốm, nên—”

Bàn tay nhỏ nhắn của cô ôm lấy mặt tôi. “Không biết thôi.” Cô nói, vừa cười vừa lắc đầu. “Nhưng cũng chẳng sao. Tôi sẽ đảm bảo để cả đội trân trọng anh hơn—giảm bớt áp lực cho anh.”

Miệng tôi há ra.

“Ngay lúc này thì, sếp à, tôi trộm vài viên kẹo bạc hà Riley quăng trên bàn rồi mang tới cho sếp đây.” Cô tì lại gần, thầm thì. “Che mùi scotch.”

Tôi giật mình tránh khỏi cô, lấy tay che miệng. Rượu. Cho nên cô mới nghĩ có chuyện bất ổn. “Tôi không phải trẻ con, Melanie.”

“Tin tôi đi, mọi người đều biết thế.” Cô cười và mở cửa. “Để ý Mr. Morris nhé. Anh ta là bợm nhậu đấy, và mọi người cũng biết anh ta sẽ chẳng bao giờ được thăng chức nếu không nhờ anh cứu vớt đội đó bao nhiêu lần.”

Bất ngờ, quá bất ngờ để sửa lời nhận xét của cô về Greg, tôi chỉ đứng đó đực mặt nhìn cô đi ra. Cái…

Cô ấy cười cái gì vậy?

*****

Tôi tựa vai vào tường, lại nhìn chằm chằm ra cửa sổ. Ánh mặt trời rạng rỡ đổ xuống thành phố ngập tuyết, khiến nó sáng lấp lánh. Đẹp tuyệt. Thần kỳ. Tôi tự bảo mình đang thưởng thức quang cảnh, nhưng thực lòng lại đang nhớ đêm đó với Riley.

Tại sao tôi không quên được cách cậu ta chạm vào tôi? Cậu ta đem tôi ra làm trò cười, dùng tôi để cân đo sức mạnh và vị thế. Mẹ kiếp, sa thải luôn cho rồi.

“Mày là thằng ngu, Carlyle.” Tôi lẩm bẩm một mình.

“Cậu yêu cái cửa sổ ấy thật đấy.”

Tôi quay ngoắt, nhe răng cười khi thấy Greg bước vào phòng. “Ai bảo yêu chứ?”

“Tôi bảo.” Anh ta thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi, cọ cọ đám râu lún phún trên cằm. “Cậu quên là tôi cũng có mặt ở đây khi cậu nhận văn phòng này rồi. Tôi nhớ nhiều tiếng rên hoan hỉ lắm.”

Mắt tôi trợn tròn. “Tôi đâu có rên!”

“Có mà, dễ thương cực.” Cười khúc khích, anh ta vò tóc tôi. “Tối nay vẫn đi chứ hả?”

Theo thói quen, tôi nhìn anh ta từ đầu đến chân. Tăng trưởng cũng không làm thay đổi tư duy thẩm mĩ của anh ta chút nào. Giày, quần, áo, áo khoác—đều tương xứng với cơ thể, màu mắt, màu tóc. Không như tôi—chẳng thể vượt qua cơn khủng hoảng vì teo lại khi phải đối diện đống đồ. “Chỉ cần đợi anh đến lôi đi thôi.” Tôi lẩm bẩm, ngửa cổ để nhìn anh ta.

Những ngón tay vẫn luẩn quẩn trên tóc. Anh ta không nói gì.

“Greg?”

Áp sát hơn, anh ta cúi đầu và lướt môi mình lên tôi.

Giật thót tim, tôi nhảy bật khỏi anh ta, tay chặn trên môi. “Anh làm gì thế?”

Anh ta cười, dồn tôi vào tường. “Tôi định tiến từ từ, nhưng lại không thể kiềm chế khi cậu nhìn tôi kiểu đó.” Anh ta lại hạ thấp đầu xuống, ngón tay quấn quanh cánh tay tôi. “Cậu thật xinh xắn.”

“Xinh xắn?” Tôi cố đẩy ra, ngạc nhiên trước sức mạnh của anh ta khi cắn vành tai tôi.

Anh ta lùi lại, nhưng chỉ đủ khoảng cách để nhìn vào mắt tôi. “Ừ, lúc nào cũng thấy thế. Nhưng sau khi tiêm chủng, có điều gì đó ở cậu…” Anh ta khẽ cọ mũi chúng tôi vào nhau. “Tôi thấy không thể cưỡng lại, cậu biết không?”

Cái gì? Cái gì cơ? “Tôi-Tôi không hiểu.”

“Tôi cũng không hiểu rõ, nhưng mẹ kiếp. Giờ chỉ cần nhìn cậu là tôi cương hết cả lên.” Anh ta cắn môi dưới của tôi. “Mừng là chúng ta đang hẹn hò.”

“Hẹn hò!” Tôi đẩy mạnh hơn. “Chúng ta không hẹn hò gì hết!”

Anh ta đứng thẳng dậy, vẻ mặt bối rối và có phần tức giận. “Không à? Thế cậu gọi vài tuần trở lại đây là cái gì? Ăn trưa hàng ngày? Gần như hôm nào cũng ăn tối?”

Tôi khựng lại, ngước mặt. “T-Tụ tập.”

“Tụ tập.” Anh ta bật cười. Rồi, khi nhận ra tôi nói thật, giọng anh ta nhạt dần. “Tụ tập?”

Trông anh ta có vẻ bị tổn thương rất nhiều, và tôi trượt tay lên ve áo anh ta. “Xin lỗi. Tôi không biết anh…” Tôi nuốt nước bọt. “Tôi không nhận ra là chúng ta…”

Anh ta nhíu mày nhìn thẳng vào tôi. Rồi anh ta đẩy tôi vào tường và đè môi lên tôi.

Déjà vu. Mỗi tội…

Nó không làm tôi nhớ tới nụ hôn của Riley. Bụng tôi quặn lên, nhưng đó là cảm giác ghê tởm, không phải ham muốn. Tay tôi cuộn thành nắm đấm.

Tôi muốn Riley. Tôi không muốn Greg. Không phải thế này.

Tách khỏi anh ta, tôi đẩy mạnh. “Không đúng.” Tôi nói, dùng mu bàn tay chùi miệng. “Tôi không—”

Greg lao tới, tóm hai cổ tay tôi và giữ chặt trên đầu. “Đừng kết thúc câu nói đó. Chúng ta ở bên nhau là điều tốt. Chỉ cần có cơ hội.”

Vùng vẫy khỏi nắm tay anh ta là điều vô nghĩa. Không thể thoát nổi. “Dừng lại!”

Anh ta chặn môi mình lên môi tôi. Mạnh mẽ, trừng phạt. Riley cũng áp đặt, nhưng không giống thế này chút nào.

Tôi bật người mạnh hết mức có thể, nguyền rủa bảy inch chênh lệch giữa chúng tôi vì đã đẩy tôi vào cảnh bất lực.

Cảnh cửa văn phòng bật mạnh, và đột nhiên anh ta bị kéo khỏi tôi. Tôi tròn mắt khi thấy người đã xông vào cứu mình. “R-Riley.”

Gương mặt cậu ta bình tĩnh, thản nhiên. Cậu ta đè cổ tay Greg lên cửa sổ bên cạnh. “Lẽ ra tôi không nên chen vào cuộc họp riêng tư của hai sếp, nhưng…”—cậu ta ngó Greg, rồi tới tôi—“tôi chỉ muốn đảm bảo là anh không sao, Mr. Carlyle.”

Hơi thở của tôi nghẹn lại.

Greg chửi bới, cố giật tay ra. “Dĩ nhiên là không sao, thằng ngu!”

Gân trên cánh tay Riley nhấp nhô, truyền lực ngang bả vai. Các bắp căng mạnh, và cơ bụng săn lại trong khi đùi và bắp chân phồng lên. Quần áo của cậu ta, mới chỉ vài giây trước vẫn còn vừa vặn, giờ đã bị kéo giãn ra để bao bọc cơ thể.

Riley thở ra một hơi dài, từ tốn, đôi mắt chưa hề rời khỏi tôi. “Cảm giác sướng phát điên mỗi khi lớn.” Cậu ta nói, phớt lờ Greg đang quẫy đạp. “Đầu óc mơ hồ, đôi khi còn không thể thấy chuyện xảy ra ngay trước mặt.”

Đó là… là lời xin lỗi à?” Tôi nhìn cậu ta chằm chằm, phân vân.

“Bỏ tao ra!” Greg gào lên, quơ quào về phía Riley, nhưng không thể với tới vì chiều dài cánh tay của cậu nhóc kém tuổi.

Riley đảo mắt sang, dùng một tay nhấc bổng anh ta lên, khiến xung động lan khắp toàn thân. “Im lặng vài giây được không thế?”

“Tao sẽ không—”

“Có nhận ra là chỉ cần tôi bóp một cái là anh gãy tay không hả?”

Greg nín thinh, đôi mắt đầy sát khí. “Mày không dám đâu. Tao sẽ đá đít mày vào tù.”

Biểu cảm thờ ơ của Riley vẫn không đổi. “Trông tôi giống loại người suy nghĩ sâu xa thế à? Thật hả?”

Mặt Greg trắng bệch, nhưng anh ta vẫn nói. “Nick với tao chỉ đang âu yếm thôi.”

“Thật chứ, Mr. Carlyle?” Cái nhìn chậm rãi của Riley phủ lên tôi. “Vì trông anh không có vẻ bị kích thích.”

Tôi ngập ngừng—không muốn Greg tổn thương, nhưng cũng không muốn anh ta nhầm lẫn thêm nữa. “Chỉ là hiểu lầm.” Tôi thận trọng nói. “Nhưng không, tôi không thấy kích thích.”

“Nghe chưa, Mr. Morris?” Riley hạ anh ta xuống sàn. “Anh sẽ để anh ấy yên chứ?”

Greg nhìn tôi chằm chằm, ôm cổ tay trước ngực. “Được rồi.” Anh ta thì thầm.

“Greg—”

Anh ta lao ra khỏi phòng.

Tôi nghĩ tới chuyện đuổi theo, nhưng đó sẽ không phải là một bước đi đúng đắn. Tuy nhiên, dựa vào số thống kê những bước sai lầm mà gần đây tôi phạm phải, ai mà biết nên làm thế nào mới đúng.

“Mr. Carlyle?”

Riley đứng cạnh tôi bên cửa sổ, như đêm đó. Tôi quay đầu nhìn lên cậu ta.

“Anh ổn chứ?” Cậu ta hỏi, vẫn giữ khoảng cách.

“Ổn.” Tôi bốc phét. Dối trá suốt ngày, nhưng chỉ đến khi gặp Riley tôi mới nhận ra. Nó khiến tôi mệt mỏi chết đi được, nhưng đã đến nước này thì tôi không còn khả năng dừng lại nữa.

Cậu ta nhíu mày. “Chắc không?”

Người bạn thân nhất của tôi đòi hỏi nhiều hơn thế, và giờ thì anh ta đã bỏ đi. Một nhân viên dưới quyền chứng kiến cảnh sếp của cậu ta suýt bị… suýt bị…

Chúa ơi, nếu Riley không đến thì sẽ thế nào? Greg sẽ ngừng lại, tôi chắc chắn thế. Nhưng vài giây bị kìm kẹp trong tay anh ta là khoảnh khắc yếu đuối nhất đời tôi.

Làm sao mà ổn cho được?

“Chắc.” Tôi cười với cậu ta. “Nhưng tôi vẫn còn việc phải làm, nên nếu cậu có thể…” Tôi bỏ lửng câu nói và ra hiệu về phía cửa.

Đôi mắt nâu lục lại quét qua tôi. “Trông anh có vẻ như sẵn sàng về nhà rồi.”

Áo khoác. Đúng thế. “Thật ra tôi quên mất buổi họp với…”—đầu óc tôi lướt hết một danh sách những ứng viên khả thi—“Úc. Phải ở lại muộn.”

Cậu ta không rời đi trong khi tôi lảm nhảm. “Cậu có thể giúp tôi bảo lễ tân từ chối cuộc gọi vào phòng tôi và báo mọi người biết là tôi sẽ đóng cửa phòng suốt buổi không? Nói chuyện kiểu đó lằng nhằng lắm, mà tôi thì cần tập trung.”

“Mr. Carlyle—”

“Làm ơn.” Tôi nói, biết rằng mình sắp gục.

Riley cứng người, rồi sải bước đi. Nhưng ngay khi chạm tới cửa, cậu ta dừng lại và ngoái nhìn qua vai.

Trời ơi, cậu không nhận ra là tôi cần cậu rời khỏi đây à? “Riley.”

Cậu ta trượt tay khỏi nắm cửa và quay lại phía tôi. Tôi cố bỏ chạy, nhưng cậu ta nắm lấy cánh tay và kéo tôi vào sát người mình. “Tôi xin lỗi vì việc Morris làm với anh.” Cậu ta thì thầm, ôm tôi trong vòng tay dịu dàng. “Tôi xin lỗi cả vì việc tôi đã làm nữa.”

Mắt tôi nhắm lại khi tay cậu ta luồn vào mái tóc, khi cậu ta đặt đầu tôi tựa lên ngực. Bao bọc trong hơi ấm của cậu ta, trong mùi hương, trong sức mạnh… tôi lại muốn bật khóc. Tại sao tôi luôn bị thế này trước mặt cậu ta? Điều gì ở cậu ta làm cảm xúc của tôi chao đảo và bùng lên như thể? “Cám ơn.”

Cậu ta ôm tôi thêm vài giây, rồi buông tay, và đi khỏi văn phòng. Như cái cách tôi muốn.

Tôi loạng choạng tiến tới tràng kỷ và ngã vào đống gối. Nhìn chằm chằm lên trần nhà, tôi làm việc duy nhất mà mình còn đủ năng lượng.

Lắng nghe tiếng tĩnh lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui