Giật mình tỉnh dậy.
Một tia sáng xẹt ngang qua bầu trời yên tĩnh, chiếu sáng bên trong phòng một thoáng chốc, ngay sau đó, cửa thủy tinh cũng bị chấn động bởi tiếng sấm.
Hóa ra tại tiếng sấm làm cô tỉnh giấc.
Trời lại muốn mưa nữa rồi? Lần này không có Hàn, không có Dương Phẩm Tuyền, chỉ có một mình cô lẻ loi.
Ngồi dậy, nhìn quanh phòng tối mù mịt, trong phút chốc cô mờ mịt không rõ mình đang ở đâu, hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của cô là ở bệnh viện.
Cô đứng dậy, đi chân không trên mặt đất, mở cửa sổ ra, gió mạnh thổi tung rèm cửa bay loạn xạ, nước mưa lớn rơi vào trong cửa sổ, thảm nhanh chóng bị ướt một mảnh, gió to mưa lớn đập vào da thịt đau nhức.
Chợt cô sửng sốt.
Tình cảnh này rất quen thuộc.
Cả người cô run rẩy, xoay người lại, dựa vào ánh sáng yếu ớt nhìn lại bên trong phòng, sau đó, cảm thấy choáng váng, hai chân mềm yếu run rẩy đứng không vững, ngã ngồi lên chiếc thảm bị ướt, hít thở không thông.
Mơ sao? Chỉ là giấc mơ sao?
Tất cả mọi thứ đáng sợ đó chân thật như vậy, chỉ là mơ thôi sao?
Cô vẫn ở đây, mỗi một đồ vật, mỗi cảnh trí trong phòng trước mắt do chính tay cô và Hàn tự tay sắp xếp; trên tay cô vẫn còn đeo chiếc nhẫn có khắc chữ “Hàn”, nhìn con số trên chiếc đồng hồ điện tử treo tường, là ngày Hàn xảy ra chuyện.
Tiếng chuông phá vỡ yên tĩnh, từng tiếng vang vọng trong phòng.
Cô hoảng sợ nhảy dựng lên, suýt nữa trái tim nhảy ra khỏi ngực.
Nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đang vang lên, từng tiếng thúc giục như gọi hồn.
Tình cảnh chân thật này hoàn toàn giống như đúc cảnh trong mơ kia.
Cô sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng rã.
Cô biết điện thoại kia gọi tới là báo tin, báo tin cái chết của anh.
Lại muốn diễn lại thêm một lần nữa sao? Không muốn, cô chịu đủ rồi.
Cô che tai lại, không muốn nghe.
Điện thoại vang lên một lúc rồi tắt.
Trong chốc lát chưa từ bỏ ý định, điện thoại vang lên một lúc rồi lại tắt.
Cô núp ở góc tường, khóc nức nở bi thương, nước mắt rơi đầy mặt.
Đây là mơ! Cơn ác mộng này vĩnh viễn không kết thúc! Cô còn không thức tỉnh sao? Rốt cuộc đâu là thật, đâu là mơ? Cô không phân biệt được nữa, ý thức hoàn toàn hỗn loạn, sụp đổ.
Cô biết sai rồi, không nên có oán niệm ngu ngốc, rốt cuộc ông trời muốn trừng phạt cô bao lâu nữa, ác mộng cứ một lần lại một lần tái diễn, vỉnh viễn không có ngày kết thúc sao?
“Vãn Vãn.” Gióng nói lo lắng truyền đến, cả người anh ướt đẫm, vẻ mặt hốt hoảng. Gọi điện thoại, cô không nhận, anh sợ cô nghĩ không thông, xảy ra chuyện.
Anh vội vã quay trở về, thấy cô núp ở trong góc, bộ dáng đó của cô cũng đủ khiến tim anh xé nát một ngàn lần.
Cái gì cô cũng không nghe, rơi vào giữa cảm xúc riêng của bản thân, khóc lóc bi thương thảm thiết điên cuồng.
“Vãn Vãn, là anh.” Anh chạy tới, ôm chặt cô. “Em có nghe không, Vãn Vãn, anh đã trở về.”
Thân hình cứng ngắc trong ngực run rẩy dữ dội, đôi mắt đầy lệ ngẩng lên, do dự không tin, đưa đôi tay run rẩy đụng vào anh, khóc đến cổ họng đau nhức không thể phát ra âm thanh trong một phút chốc.
“Em… Đang nằm mơ phải không?” Đây lại là một giấc mơ khác sao?
“Đứa ngốc.” Vẻ mặt đó của cô khiến tim anh thắt đau không nói nên lời. “Thật xin lỗi, là lỗi của anh…”
“Không, anh hãy nghe em nói!” Là thật cũng được, mơ cũng được, cô không cần biết nữa. Nóng lòng giữ lấy tay anh, chỉ muốn đem những lời muốn nói chưa kịp nói, nói tất cả cho anh biết. “Hàn, anh cứ đi đi, không sao cả, em sẽ không oán, không trách anh. Chỉ cần cô ấy có thể đem đến hạnh phúc cho anh nhiều hơn em, vậy anh cứ đi tìm cô ấy, em sẽ chúc phúc cho hai người.”
Anh giật mình, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu không nói ra lời.
“Em có biết, em đang nói gì không?” Giọng nói khàn khàn trầm thấp như đang kìm nén cảm xúc nặng nề nào đó.
“Em biết, cũng xác định. Thật xin lỗi, Hàn, em không nên khiến anh khó xử, nếu tình yêu của anh đã không còn là duy nhất, như vậy điều cuối cùng em có thể làm cho anh, ít nhất là làm cho anh vui vẻ. Em cảm ơn anh trong thời gian đã từng yêu em nhiều như vây, cho nên em hi vọng anh có thể sống vui vẻ, trong lòng sẽ không vì anh không yêu, không thương mà thay đổi, đây là anh đã dạy em, nếu không thể mang lại hạnh phúc, thì nên buông tay. Em có thể buông tay, cũng là nguyện ý, tác thành cho anh hạnh phúc, ít nhất em có thể biết được ở một nơi nào đó, anh vẫn còn sống vui vẻ.”
“Ngu ngốc… Em thật ngu ngốc.” Cúi đầu xuống, Hàn Tử Uy hung hăn hôn cô.
“Hàn…” Cô kinh ngạc, thở gấp hô nhỏ.
Không để ý giãy giụa nho nhỏ của cô, anh kích động, điên cuồng thăm dò cơ thể mềm mại của cô, không kịp đợi trở lại trên giường, không kịp đợi cô chuẩn bị xong, thậm chí không kịp thoát quần áo của hai người, liền mạnh mẽ tiến vào bên trong cô.
Cô cũng hít lấy một hơi. Trong quan hệ thân mật, anh vẫn luôn quan tâm chăm sóc dịu dàng, ít thấy anh lỗ mãng điên cuồng, cô có chút chịu không nổi, đau đớn xen lẫn với khoái cảm điên dại khác biệt so với trước đây, vừa nhanh, vừa vội, cô rên rỉ, thở gấp.
“Vãn Vãn, Vãn Vãn…” Anh gầm nhẹ, điên cuồng giữ lấy cô, đi sâu vào, dây dưa kịch liệt.
Ngoài cửa sổ, mưa to gió lớn, bên trong phòng, kích tình như lửa…
Sau đó, bọn họ chỉ ôm lẫn nhau, không nói gì, ở trong ngực của nhau điều chỉnh hô hấp.
Không biết qua bao lâu, anh ôm cô bước vào phòng tắm, xả nước nóng, cùng tinh dầu, lòng bàn tay xoa nhẹ làn da mềm mại, vì cô xoa bóp cơ thể.
Cô thoải mái thở dài.
Thật ra thì như vậy đủ rồi, anh vẫn yêu cô, cô còn đòi hỏi gì nữa đây? Trong một cuộc tình, nếu không có duyên phận đi tới bạc đầu, ít nhất còn có thể có hợp có tan.
Giúp cô tắm một lát, anh lấy khăn tắm lớn trên giá, lau cơ thể cô, vòng qua bao lấy cô, ôm trở về trên giường, dựa sát vào nhau.
Yên lặng một lát, anh mới nói: “Anh không muốn rời xa em, Vãn Vãn. Gặp cô ấy là ngoài ý muốn, tâm tình có chút bị dao động, nếu muốn lừa gạt bản thân không còn yêu, chính em còn không tin. Nhưng anh xác định người anh thật sự muốn cùng nhau đi hết cả quãng đời là ai. Anh thừa nhận có chút lạc lối, không kháng cự được tiếc nuối trong đoạn tình cảm đó với tình yêu đầu luôn đẹp đó, nhưng nhiệt tình lúc đó cũng từ từ lắng đọng, cùng nhau trải qua mười năm, vì vậy tình cảm tích tụ đã quá sâu, hòa quyện vào cuộc sống của nhau rồi, cho dù chết cũng không thể kéo ra, em hiểu chưa? Hãy cho anh một chút thời gian, đem tình cảm của lúc đó chưa thu hồi hết từng chút một xóa đi.”
Ngoài ý muốn nghe anh nói vậy, cô ngước mắt nhìn: “Anh không phải là… gặp cô ấy sao?”
“Anh muốn đi gặp cô ấy, nói cho rõ ràng, kết thúc hoàn toàn, nên nói em chờ anh. Nhưng anh nghĩ một chút, lại sợ em ở nhà để bụng chuyện vụn vặt, gọi điện thoại cho em, em lại không bắt máy, anh sợ em làm chuyện dại dột khiến anh hối hận không kịp, nửa đường quay về, …” Anh thở dài: “Đã từng quỳ trước thần cùng nhau lập lời thề độc, nếu ai thay lòng đổi dạ sẽ chết trước. Vãn Vãn, anh không có quên, cũng không hối hận khi lập lời thề đó.”
Cô đã hiểu.
Anh chỉ là trong nhất thời khó có thể quên mối tình đầu, nhưng người anh muốn sống chết có nhau là cô.
Hai tay giữ lấy hai bên gò má anh, bình tĩnh nhìn anh chăm chú nói:” “Lễ tình nhân năm sau, lại đến miếu tình nhân lần nữa nhé.”
“Được, có thể nói cho anh biết, lần này em muốn cầu gì không?”
“Em muốn anh thu lại lời thề đó, nếu như có ngày anh không còn yêu em, em không muốn anh chết, em hi vọng anh bình an, sống tới trăm tuổi, như vậy là đủ rồi.”
Anh xúc động, giọng nói khàn khàn: “Đưa ngốc, lời thề đã nói ra sao có thể muốn thu hồi là thu hồi được?”
“Có thể, chúng ta lập lời thề khác, nếu như có chia tay, cũng chúc phúc đối phương được mạnh khỏe, tình yêu chân chính thần linh sẽ rõ.”
Anh cười: “Anh sao có thể yêu phải đứa ngốc như vậy.” Ngu ngốc vậy, lại khiến anh đau lòng.
Anh thương tiếc vuốt tóc cô, nhẹ gióng nói: “Anh đồng ý. Em ngủ đi, ngày mai thức dậy sẽ là ngày hoàn toàn mới.”
Không hẹn mà gặp, anh nói câu nói xa lạ mà quen thuộc kia.
Ngày mai thức dậy, sẽ là ngày hoàn toàn mới.
Là trùng hợp sao? Hay đang là một giấc mơ khác? Khi cô tỉnh dậy, phát hiện mình vẫn ở bệnh viện, vẫn cô đơn một mình?
Cô nhắm mắt lại, tìm một vị trí thoải mái trong ngực anh, an ổn ngủ.
Không sao cả, cô không cần biết, đâu là mơ, đâu là thật, khi nào mới tỉnh dậy, cô chỉ muốn sống trong lúc này, có thể yêu sẽ thật lòng yêu, lúc chia tay sẽ chân thành chúc phúc…
Khi tỉnh lại, mới có thể không hối tiếc.
Toàn Văn Hoàn