Cố Hữu

Vài ngày trước Thẩm Thăng còn có chút lo lắng, sau đó nghe Tiết Hành nói muốn hắn cùng đi đế đô thì giật mình: “Đi đế đô? Ta sao.”

Tiết Hành cười: “Ngươi nói xem.” Trong tay y cầm một phần văn kiện, phong thư màu vàng sẫm có chút quen mắt.

“Này.” Thẩm Thăng có chút giật mình “Đây không phải là văn kiện cơ mật của đế đô sao?” Văn kiện này Tiết Hành làm sao lấy được.

Nhìn ánh mắt có chút không tin tưởng của Thẩm Thăng, Tiết Hành giơ văn kiện trong tay: “Vật này vừa mới cầm về.”

“Ồ.” Thẩm Thăng đáp một tiếng, thủ đoạn của Tiết Hành hắn cũng đã gặp, tự nhiên lấy được một phần văn kiện cơ mật của đế đô cũng là điều chắc chắn.

“Không hiếu kì nội dung bên trong là gì à.” Đôi mắt đẹp đẽ câu nhân mang theo khiêu khích.

Thẩm Thăng lắc đầu một cái, hắn choáng váng mới bước vào cạm bẫy của Tiết Hành.

“Thực ra là thế này” Tiết Hành có chút thất vọng: “Kì thực cũng không có gì, bất quá có liên quan tới Triệu Đình.”

“Ngươi nói cái gì!” Thẩm Thăng ngồi không yên: “Triệu Đình... Đế đô sao lại thế...Đến cùng có chuyện gì xảy ra?”

Tiết Hành hờ hững ngồi xuống: “Tư An nghĩ thông qua Triệu Đình ép buộc ngươi.”

Thẩm Thăng trầm mặc, một lát mới hỏi: “Ngươi định làm như thế nào? Tương kế tựu kế hay là gậy ông đập lưng ông?”

“Thực sự là đúng ý ta.” Tiết Hành rót một chén trà, hơi thổi lá trà trên mặt nước, nước trà tựa hồ hơi nguội: “Chúng ta yên lặng xem biến động.”

Thẩm Thăng nheo mắt, Tiết Hành làm vậy là có ý gì, nếu làm như vậy thì hắn chẳng phải cái gì cũng không làm, Triệu Đình nhỏ như vậy, vạn nhất xảy ra vấn đề thì làm thế nào?

Tiết Hành xoay chén trà trong tay, chén sứ màu xanh lộ vẻ lạnh lẽo, nửa phần nhiệt khí cũng không lộ ra.

“Ngươi…Ngươi…” Thẩm Thăng lộ vẻ lo lắng.

Tiết Hành nhàn nhạt đẩy chén tới trước mặt hắn: “Nguội.”

Thẩm Thăng lo lắng tới miệng khô lưỡi khô, cũng không để ý nước trà nóng hay lạnh, đơn giản cầm lên uống sạch.

“Đừng lo lắng” Tiết Hành đứng dậy: “Người nhà của ngươi ta sẽ để người bảo vệ.”

“Cảm ơn.” Thẩm Thăng nắm chặt cái chén, hắn biết trong lòng Tiết Hành nhất định rất không vui, thế nhưng, thế nhưng người kia là Triệu Đình, hắn cũng là hài tử duy nhất của Thẩm gia!

Thẩm Thăng trong lòng rõ ràng một ngày nào đó Tiết Hành cũng sẽ có hài tử của mình, đến lúc đó Tiết Hành sẽ hiểu tâm tư của mình, không phải hắn quyến luyến với thê tử đã mất, mà vì đó là hài tử của chính mình, là ràng buộc huyết thống không cách nào xóa bỏ.

“Xin lỗi.” Thẩm Thăng thì thào nói, Tiết Hành, thật sự xin lỗi, xin ngươi hãy tha thứ cho ta.

Lộ Trung náo loạn mấy ngày, khiến cả Lộ Gia không được yên, Lộ lão gia tử vừa tức giận, liền trực tiếp giết tới Thiệu gia.

Hai lão gia tử đứng trong đình viện cãi nhau đến náo nhiệt, bất quá đều là người nhã nhặn, việc mở miệng nói tục vẫn là không làm được, nhiều nhất là đưa dẫn chứng chứng minh mười tám đời tổ tông đối phương không phải là đồ tốt.

Lộ Trung kéo Văn Chiêu qua xem trò vui, tâm tình cực kì tốt, khà khà cười khiến Văn Chiêu không thèm để ý tới hắn.

Lộ lão gia tử đang mắng người, bỗng nhiên quay đầu thấy kẻ không có chí tiến thủ – Lộ Trung đang ở lại xem trò vui, tức quá, trực tiếp cởi giày ném tới, Lộ Trung vừa bị ném một cái, đang định nói thì Thiệu lão gia tử cười ha ha nói: “ Ngươi dạy con thật tốt a!”

Lộ lão gia tử hít một hơi, rồi trực tiếp hét lên: “Lão tử dạy con thì mắc mớ gì tới ngươi.”

“Hừ.” Thiệu lão gia tử vỗ vỗ quần áo: “Uống chén trà thôi.”

“Ngươi còn không qua đây uống.”

“Chuyện cười.”

Nhìn hai lão gia tử đi vào, Lộ Trung cũng kéo Văn Chiêu: “Vào đi thôi.”

Thẩm Thăng mấy ngày nay càng ngày càng bất an, ngày đi đế đô càng đến gần hắn càng như đứng trên vách núi. Vừa nghĩ đến Triệu Đình có thể gặp nguy hiểm, hắn liền không ngủ được. Ban đầu Tiết Hành còn an ủi được vài câu, nhưng sau thấy Thẩm Thăng ngày đêm không yên thì trong lòng cũng nổi lên hỏa khí, tuy trên mặt hắn vẫn nhàn nhạt, nhưng càng ngày về nhà càng muộn.

Một đêm ở câu lạc bộ chơi đến điên cuồng, đơn giản liền ỡm ờ ôm một cô gái trở về phòng, phát tiết xong thấy quần áo khắp nơi, nhăn mi đốt một điếu thuốc, nhìn khói thuốc lượn lờ càng ngày càng thấy buồn bực… Đêm đó Tiết Hành cả đêm không về. ( Đọc xong đoạn này thì iêm cũng thấy bực mình >_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui